chỉ muốn thương anh chiều anh nuôi anh

chỈ muỐn thƯƠng anh, chiỀu anh, nuÔi anh Tác giả: Tuý Hậu Ngư Ca Thể loại: Hiện đại, quân nhân, hào môn, trâu già gặm cỏ non, nam thiếu gia xuất ngũ tàn tật (sau khỏi) x nữ thực tập sinh xinh đẹp bị trầm cảm, #SẠCH_SỦNG_NGỌT, hệ chữa lành, hài hước, nhẹ nhàng, HE Nếu em là một giọt nước mắt trong đôi mắt của anh thì anh sẽ không bao giờ khóc cả, bởi vì anh không muốn mất em. 32. Người ta chỉ mất vài giây để nói lời yêu. Nhưng mát cả đời chỉ để chứng minh cho điều ấy. Và anh tin anh đã vừa làm được điều ấy. 33. Recherche Site De Rencontre Gratuit Et Serieux. “Reng reng reng, reng reng reng…”Điện thoại trong túi lại rung lên, nếu Nhuế Ngạn không đếm sai, đây đã là lần thứ thường điện thoại của cô sẽ không có ai gọi, ngoại trừ bạn cùng phòng ký túc xá thỉnh thoảng gọi đến tìm cô có việc, hoặc là cuộc điện thoại tiếp thị chào những số máy ít ỏi trong điện thoại này tuyệt đối không cố chấp như vậy, cô không nhấc thì sẽ tiếp tục Ngạn đã đoán được ra là điện thoại kiểu này mỗi năm sẽ có một này Nhuế Ngạn đang đứng trong trường quay ghi hình một gameshow của đài truyền hình, bộ trang phục hình con gấu dày nặng đã ngăn trở âm thanh, kèm với tiếng nói cười ầm ĩ của khán giả dưới trường quay, không ai chú ý tới tiếng reng reng của điện thường cô đều để chế độ im lặng, hôm nay có lẽ bận quá nên quên mất, đặt chế độ rung nhưng lại không tắt dù đã vào tháng chín đầu thu, thời tiết vẫn rất nóng bức, điều hòa tổng trong trường quay đã hỏng từ nửa năm trước, song chẳng ai quan tâm đến nó, mặc ít đồ còn đỡ, tuy hơi oi nhưng có thể miễn cưỡng chấp nhận, còn Nhuế Ngạn lại mặc một bộ đồ như bọc một lớp bông mười cân trên người, mồ hôi theo gương mặt chảy xuống từng giọt từng giọt, tóc bết dính vào cổ, còn thoáng thấy chóng mặt do bị hấp nhiệt trong thời gian dài.“Nào, hãy để chú gấu nhỏ đáng yêu của chúng ta mang thùng rút thăm trúng thưởng hôm nay lên nhé.”Thấy có người gọi tên mình, Nhuế Ngạn vội vàng vực dậy tinh thần, bê hộp thủy tinh được trang trí tinh tế lắc lư đi vào giữa sân giả bên dưới nhìn thấy chú gấu ngốc nghếch kia đều bật trình này là một gameshow giải trí, người dẫn chương trình và khách mời cùng nhau chơi trò chơi, gấu ngốc nghếch là một gia vị nho nhỏ trong chương trình gấu ngốc nghếch cần phải làm là khi lên sân khấu sẽ giả vờ lung lay người, không cẩn thận ngã xuống, nghiêng đầu, đá đá chân, bày ra vẻ ngốc nghếch đáng yêu, tạo tiếng cười sảng khoái cho khán nhân vật này lại không dễ đóng, gameshow được ghi hình trong ít nhất sáu bảy tiếng đồng hồ, cả quá trình người đóng vai gấu không thể ngồi, chỉ có thể đứng, mặc bộ trang phục thú bông dày nặng và kín, thường xuyên phải ra vẻ đáng yêu, nhảy nhót, tuyệt đối không dễ hành công việc tốn công vô ích này, tất nhiên nhân viên chính thức của đài truyền hình sẽ không làm, thế nên việc này sẽ rơi vào thực tập sinh, chỉ cần Nhuế Ngạn tới đài truyền hình, người phải đảm nhiệm chính là khi quay xong chương trình đã hơn 7 giờ tối, Nhuế Ngạn cởi bộ trang phục thú bông, cả người như vớt ra từ trong nước, mồ hôi đầm đìa, gần như mất nước.“Nhuế Ngạn, mau tới đây hỗ trợ thu dọn trường quay đi, đừng lười biếng ngồi đấy nữa.” Đạo diễn chương trình đi ngang qua cô gọi một Ngạn lau mồ hôi, đứng lên, nhẹ nhàng hít sâu mấy hơi, bước nhanh lên trước giúp đỡ thu bịu một hồi, quay đi ngoảnh lại đã hơn 9 giờ tối, Nhuế Ngạn đeo ba lô vội vã chạy đến điểm đón tàu điện ngầm, thời gian từ giờ đến lúc chuyến tàu điện ngầm cuối cùng tới còn rất lâu, nhưng cách thời gian đóng cửa ký túc xá của Nhuế Ngạn không còn đón tàu điện ngầm cách đài truyền hình không xa, chỉ đi mất ba giờ người ngồi tàu không còn nhiều, khoang tàu trống rỗng, chỉ có một cô gái trẻ nhắm mắt ôm ba lô dựa vào ghế ngủ, còn có hai người công nhân đang tán gẫu với nhau bằng chất giọng quê hương, trên mặt mọi người đều mang vẻ mệt đến lúc này Nhuế Ngạn mới có cơ hội cầm điện thoại của mình, xem người vừa gọi cuộc gọi vậy, sau khi Nhuế Ngạn đếm được sáu lần, người đó vẫn kiên trì gọi liên tục nhiều lần, cuối cùng Nhuế Ngạn cũng lười lúc Nhuế Ngạn định gọi lại, điện thoại lại vang lên, vẫn cùng một người, Lục Mạn Huệ.“Nhuế Ngạn, tại sao em không nhấc máy?” Nhuế Ngạn vừa nghe, còn chưa kịp nói gì, bên kia đã lên tiếng nói không nhanh không chậm, mềm mỏng dịu dàng, không hề tức giận, giống như đang bình thản thảo luận mặt trăng hôm nay rất to rất tròn.“Thật sự xin lỗi, chị họ, điện thoại em để chế độ yên lặng nên em không biết.” Nhuế Ngạn giải Lục Mạn Huệ gọi, bất cứ chuyện gì, chỉ cần cô ta cầm điện thoại gọi cho bạn, bạn nhất định phải nhận, nếu không cô ta sẽ gọi liên tục cho đến khi nào bạn nhấc máy mới đại tiểu thư nhà họ Lục mà đã gọi, không ai dám không nhấc máy.“Nhuế Ngạn, điện thoại tốt nhất đừng để chế độ im lặng, nếu thật sự không có cách nào khác thì cũng phải để rung, nếu không mọi người có việc gấp cần tìm đến thì phải làm sao?” Giọng điệu Lục Mạn Huệ vẫn rất dịu dàng.“Chị họ, chị muốn nói tới tiệc mừng thọ của ông ngoại đúng không, em sẽ đến đúng giờ mà.” Nhuế Ngạn bóp trán.“Em còn nhớ là được, chị chỉ sợ em quên mất nên mới cố tình gọi tới nhắc nhở em, mừng thọ ông ngoại, mọi người nhất định phải trở về, nếu không ông sẽ tức giận.”“Em biết rồi.” Nhuế Ngạn nói.“Đúng rồi, quà mừng thọ tặng ông chị đã chuẩn bị giúp em, em không phải chuẩn bị nữa đâu.”Lục Mạn Huệ nói làm Nhuế Ngạn nghĩ tới ngày mừng thọ ông ngoại vào năm ngoái, năm ngoái mừng thọ ông ngoại 80 tuổi, hôm đó ông rất vui, mở từng món quà của các cháu chắt trước mặt khách khứa, giữa các loại quà từ vài vạn đến vài chục vạn, cái tẩu thuốc chỉ đáng giá 300 tệ của Nhuế Ngạn làm ông mất hết mặt ra Nhuế Ngạn có thể mua được món quà lên đến mấy ngàn, nhưng mấy ngàn tệ với mấy trăm tệ hay mấy chục tệ cũng chẳng khác nhau là bao, đều là hàng vỉa hè, cho nên Nhuế Ngạn mới không lãng phí tiền đi mua mấy ngàn tệ, không mua mấy chục tệ xem như đã có lòng.“Không cần đâu chị họ, để em tự mua đi.”“Chị đã quyết định vậy rồi, quà mừng thọ chị đã chuẩn bị giúp em, ngày mai em nhớ về đúng giờ, chị cúp máy đây.”Nhuế Ngạn đang định nói thêm gì đó, đầu bên kia điện thoại đã chuyền đến tiếng tút Ngạn nhìn bóng tối lướt qua khoang tàu, khép hờ mắt, nói thầm một câu “Ai muốn chuẩn bị thì cứ chuẩn bị đi.”Khi Nhuế Ngạn trở về ký túc xá đã bị muộn mất năm phút, may sao ký túc xá vẫn chưa đóng thường 10 giờ ký túc xá đã đóng cửa, không hề chậm lấy một giây, nếu ai không trở về trước thời gian quy định sẽ bị giữ lại bên ngoài, nghe dì quản lý dạy dỗ hơn nửa tiếng, còn bị ghi vào sổ đen của dì quản lý, nếu lần sau lại bị dì ấy bắt được sẽ không dễ dàng là nửa tiếng đâu, thể nào cũng phải nói đến khi bạn nghi ngờ cuộc sống Ngạn lặng lẽ liếc nhìn vào phòng trực, bên trong có một cô gái mặc đồ ngủ bằng lụa đang trò chuyện rất vui vẻ với dì quản Ngạn cúi người men theo tường nhanh chóng chạy vào hành lang, sau đó lấy điện thoại ra, gọi di.“Alo, Ngạn Ngạn à.” Bên kia nhấc máy rất nhanh.“Được rồi, cậu có thể công thành lui thân.” Nhuế Ngạn cười hơn mười giây, cô gái vừa rồi còn đang buôn chuyện trong phòng quản lý đã xỏ dép đi ra, nhìn thấy Nhuế Ngạn, trừng cô một cái, bất mãn nói “Cậu lại về muộn rồi, may mà có tớ cứu giúp, nếu không phải tớ thân với dì quản lý thì cậu đã sớm bị dì kéo vào sổ đen rồi đấy.”“Cảm ơn cái miệng ngọt ngào của đại tiểu thư ạ.” Nhuế Ngạn chắp tay với cô ấu.“Tránh ra.” Ngải Tiểu Á cười đẩy cô, sau đó đi lên cầu thang, “Ngày mai cậu phải về Vân Ninh hả?”“ừ.” Nhuế Ngạn đi lên trước sóng vai với cô ấy, “Mừng thọ mà, tớ phải trở về.”“Cậu hiếu thảo thật đấy.” Ngải Tiểu Á chậc chậc hai tiếng, cầm điện thoại bấm bấm một lát, “Đây là tiền công quảng cáo mà tớ nhận hôm trước, tớ cũng không lấy ra nhiều, 5000, cậu cầm dùng tạm đi.”Nhuế Ngạn nghe thấy chuông điện thoại vang lên, mở ra nhìn, Ngải Tiểu Á chuyển khoản cho cô.“Cậu cho tớ tiền làm gì?” Nhuế Ngạn liếc cô ấy.“Chẳng qua bây giờ còn không có tiền, đợi ngày nào đó có tiền rồi, tiểu thư đây sẽ tài trợ cho cậu 800 vạn, làm bọn họ đẹp mặt.” Ngải Tiểu Á vô cùng căm Ngạn vui vẻ, vừa đi vừa cười, năm ngoái sau khi Ngải Tiểu Á biết hết mọi chuyện, cô ấy luôn canh cánh trong lòng, chỉ mong có một ngày Nhuế Ngạn có thể ôm một bao tải tiền đổ ập xuống đất nhà họ Lục kia.“Cậu cười gì?” Ngải Tiểu Á trừng cô.“Cậu đừng coi tớ là con thỏ trắng đáng thương bị nhà giàu chèn ép, sau đó trở mình vả mặt bôm bốp.” Nhuế Ngạn vất vả lắm mới ngừng cười, cất điện thoại đi, không nhận chuyển khoản.“Không phải sao?” Ngải Tiểu Á trừng mắt nhìn Ngạn giơ tay thành hình chữ V đặt lên đầu, nghiêng đầu hỏi “Tớ có giống không?”Ngải Tiểu Á bị cô chọc cười, dừng bước nhìn đôi mắt ra vẻ ngây thơ vô tội của Nhuế Ngạn một lúc, cuối cùng thỏa hiệp “Chúc cậu thuận buồm xuôi gió, thỏ trắng.”Ký túc xá ở ngay trước mắt, Ngải Tiểu Á thở phì phò đi vào ký túc xá, Nhuế Ngạn cười cười theo sau là thứ bảy, trong ký túc xá không còn ai, Nhuế Ngạn dậy rửa mặt chải đầu, ngồi trên giường đọc sách một lát, lề mề đến không thể lề mề hơn mới khóa cửa phòng, tới cổng trường gọi taxi đến bến thành phố Khương Yển đến thành phố Vân Ninh mất bốn tiếng ngồi xe, qua từng nấy tiếng vừa khéo đến buổi ra Nhuế Ngạn rất thích ngồi xe, tiền kiếm được trong mấy năm nay đều dùng vào việc du lịch, đã đi qua không ít địa phương lớn nhỏ, mỗi lần ngồi trên ô tô hoặc tàu hỏa, cảm giác đi thật nhanh luôn khiến Nhuế Ngạn thấy bình lang thang không có mục tiêu, nhưng cũng may cô còn biết định hướng, không bị lạc mỗi lần đến Vân Ninh, lại khác với du lịch, ngược lại chợt có cảm giác trống trải, hai chân đi như bay, dưới lòng bàn chân là đám mây trắng mềm mại, chỉ sợ giẫm chân xuống sẽ bước hụt. Đánh giá từ 23 lượt Bạn đang đọc truyện Chỉ Muốn Thương Anh, Chiều Anh, Nuôi Anh của Túy Hậu Ngư Ca, nhiều bạn nữ sẽ có cùng suy nghĩ với editor rằng “Tổ quốc thiếu bạn một chú bộ đội” >~<. Hãy cùng chiêm ngưỡng vẻ dễ thương, ngọt ngào của các chú bộ độ trong truyện ngôn tình này thiếu gia nhà họ Trác đã tham gia quân ngũ vừa mới trở chân bị thương, tàn tật vĩnh viễn, nửa đời còn lại xác định sẽ gắn bó với xe gia vì mong mỏi có thể kéo dài con cháu, nhất quyết cưới vợ cho Trác nhị thiếu Ngạn nghe vậy, nhân lúc trăng mờ đêm đen, bắt cóc Trác gia nhị thiếu gia khi bắt cóc, Nhuế Ngạn mới bắt đầu đau đầu, cô vẫn đang là sinh viên, phải nuôi sống nhị thiếu gia thế nào thứ cô mất đi, chưa từng có, chưa từng nhận được, anh đều cho là hải đăng, chiếu sáng con đường về nhà của thêm các tác phẩm khác của Túy Hậu Ngư Ca như Cuộc Hôn Nhân Ấm Áp, Sủng Lâu Sẽ Thành Hôn, Ngồi Mãi Sao Có Thể Không Loạn, Chiều Em Đau Cả Trái Tim anhnguyenflypro Thành viên tích cực Tham gia 21/8/2018 Bài viết 692 Đã được thích 3 Điểm thành tích 18 CHỈ MUỐN THƯƠNG ANH, CHIỀU ANH, NUÔI ANH Tác giả Tuý Hậu Ngư Ca Thể loại Hiện đại, quân nhân, hào môn, trâu già gặm cỏ non, nam thiếu gia xuất ngũ tàn tật sau khỏi x nữ thực tập sinh xinh đẹp bị trầm cảm, SẠCH_SỦNG_NGỌT, hệ chữa lành, hài hước, nhẹ nhàng, HE Độ dài 53 chương + 6 NT Tình trạng Hoàn edit - có PASS Từng có vô số trường hợp vì boss là nữ phụ trầm cảm mà bỏ đi cả mạng sống của mình. Nhuế Ngạn cũng từng bị như vậy. Nhưng thật may mắn, ngay thời khắc cô muốn từ bỏ sự sống, đã có một ngọn đèn xuất hiện, soi sáng cả thế giới u tối của cô. “Chú bộ đội sẽ mãi mãi ở bên cháu.” Anh từng vẽ cho cô một chú bộ đội hoạt hình và cô đã xăm nó lên xương quai xanh như một kỷ niệm giữa anh và cô. Anh là nhị thiếu gia nhà họ Trác - Trác Lương. Anh cũng là một người quân nhân, từng cứu rất nhiều người, nên có lẽ anh không nhớ rõ cô là ai. Điều duy nhất anh nhớ về Nhuế Ngạn đó là cháu một chiến hữu của anh - Lục Liễm. Trác Lương từng lập rất nhiều chiến công, được đồng đội yêu quý, ngưỡng mộ, nhưng vì một sự cố nào đó, hai chân anh không thể cử động được và phải xuất ngũ. Từ đó trong giới vẫn luôn hay nói với nhau “Cậu hai nhà họ Trác đã bị liệt rồi, còn có người dám gả sao?” Nhuế Ngạn tình cờ nghe được điều này, cô quyết định đi tìm Trác Lương. Tính ra thì rất lâu rồi cô không thấy anh nhỉ? Một người từng khuyên cô phải sống tốt, giờ đây lại đang ngồi trên xe lăn, cầm con dao mà anh thích nhất, tự cứa vào cổ tay mình. Cũng may là Nhuế Ngạn kịp thời ngăn cản, sau đó anh nhờ cô giúp anh rời khỏi đây. Có lẽ bởi vì ở trong một căn phòng tối tăm, lạnh lẽo thế này khiến bản thân anh không còn chút hy vọng nào nữa. Bạn đầu Trác Lương định đến nhà của đồng đội năm xưa, nhưng Nhuế Ngạn lại một mực tưởng rằng anh sẽ ra chỗ thanh vắng để kết thúc cuộc đời, vì vậy kiên quyết “Tối nay chú đi theo cháu thì đi, không theo cháu thì vẫn phải đi, cháu sẽ không đưa chú trở về đâu.” Kết quả, Trác Lương cứ thế được đưa về nhà của Nhuế Ngạn, được cô bao ăn bao ở từ a đến z. Từ đó, mỗi ngày của Nhuế Ngạn đều rất vui vẻ, mỗi ngày đều mong được về nhà sớm, không cần tìm ai để yêu đương. Bởi vì đối với cô, yêu đương không hấp dẫn bằng về nhà nuôi chú!! Có lần Nhuế Ngạn mơ thấy mình hôn Trác Lương, cảm xúc lúc đó phải nói là rất tuyệt vời. Đến khi bừng tỉnh thì tự trách bản thân, chú Trác Lương chỉ xem cô như cháu ruột, thế mà cô lại YY người ta trong mơ. Hơn nữa Nhuế Ngạn phát hiện, cô tự nhiên được add vào một group chat tên là “Binh lính nào không muốn xử lý thiếu gia phúc hắc thì sẽ không phải là binh lính tốt”. Vừa nhấn vào thì một loạt tin nhắn xuất hiện - Chào mừng cháu gái nhỏ đã tham gia nhóm. Hóa ra là đồng đội của anh. Họ phát lì xì cho cô, lúc đầu thì cực kỳ trật tự và nghiêm túc, đến khi cô từ chối không nhận thì họ bắt đầu lộ bản tính trẻ con ra v Họ tranh giành bao lì xì, náo loạn hết cả group chat, đôi khi còn nói xấu Trác Lương… khiến cô bật cười vui vẻ. Về phần Trác Lương, ngày ngày anh sống chung với một cô gái hoạt bát, chăm lo cho anh hết mực, thì có một thứ tình cảm nào đó đã trỗi dậy, âm thầm đến mức anh cũng chẳng nhận ra. Khi anh nghe nói Nhuế Ngạn nhà mình bị người khác theo đuổi thì hắng giọng khuyên bảo yêu đương phải chú trọng nhân phẩm, không được nhìn mặt mà bắt hình dong. Khi thấy trên TV đăng tin có nữ sinh gọi taxi rồi xảy ra chuyện thì anh lập tức chuẩn bị bút máy giả dao cho Nhuế Ngạn để phòng thân. Rồi anh còn thắt tóc cho Nhuế Ngạn để cô tham gia chương trình nữa. Lúc Nhuế Ngạn tự chê bản thân xấu thì Trác Lương nói “Nhỡ đâu có người mù cảm thấy cháu xinh thì sao?” “Chú cảm thấy cháu có xinh không?” “Chú lấy chồng quyền thế chính là một trong những người mù đó, cháu đã hài lòng với đáp án này chưa?” Hầy, bao nhiêu chuyện như vậy khiến Nhuế Ngạn chỉ muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến Tổ quốc Mẹ Tổ quốc thân yêu, con yêu người! Bởi vì Tổ quốc thật là vạn năng, đào tạo ra một người quân nhân ưu tú, việc gì cũng biết làm thế này!! Nhưng rồi chuyện gì đến cũng phải đến, Trác Lương đã đồng ý chữa trị đôi chân, kèm theo đó là việc anh phải ra nước ngoài để điều trị. Trác Lương, anh đã rời đi với một dòng chữ thông báo Nhuế Ngạn, chú đi đây. Không giáp mặt tạm biệt, cũng không có hứa hẹn cho tương lai. Anh cứ thế rời đi… Những năm tháng không có anh, Nhuế Ngạn như lại sống trong cuộc sống u tối một lần nữa. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô từng hứa với Trác Lương sẽ sống thật tốt, nên dù có chuyện gì, Nhuế Ngạn vẫn sẽ cố gắng vượt qua. Cô từng bước từng bước trở thành một MC nổi tiếng trên truyền hình. Đi cùng với việc này đó là hàng loạt fan couple của cô hình thành v Đến nỗi khi cô và Trác Lương gặp lại, anh liên tục bị ăn giấm, rồi còn bị một đứa nhóc chọc ghẹo “Yoyoyoyo, check it out, ai đó ăn chua ngon lành thật, một vại giấm chua Sơn Tây…” Tình hình các fan ủng hộ couple dữ dội, Trác Lương bèn tạo một tài khoản weibo tên “Chú bộ đội”, rồi hiên ngang vào group của fan couple [Nhìn là biết lăng xê rồi, giữa hai người không có chút tình cảm nào cả, cái Siêu Thoại này nhanh chóng giải tán đi.] Các fan lập tức bình luận đuổi anh. [Anti từ đâu tới thế, mau cút đi.] [Anti, cút ra khỏi Siêu Thoại.] Mà Trác Lương cũng khá bức xúc, từ khi vào mấy cái group này, anh phát hiện Nhuế Ngạn bị gán ghép với tận năm sáu người, xếp hạng từ cao đến thấp. Fan thì ngày ngày kêu gọi được “phát đường”, nhưng mà trong cái bảng xếp hạng, lại thiếu mất tên họ của chính cung - là anh đây v Sau đó, để củng cố vị trí của mình, Trác Lương cố tình lựa ngay lúc Nhuế Ngạn đang livestream, giả vờ đưa nước, để bàn tay và chất giọng nam trầm ấm của mình xuất hiện trong livestream của cô. Việc không thể thiếu trong mỗi câu chuyện tình đó là phần gặp mặt phụ huynh. Ba mẹ Trác Lương gặp được con dâu thì mừng hết mức, sau đó cả gia đình liền trở thành một đại hội để nói xấu Trác Lương v “Lớn thế rồi mà chẳng khác gì đứa trẻ con.” “Sắp 30 rồi mà còn chưa có kế hoạch gì cả.” “Cả ngày chỉ ăn không ngồi rồi.” … Rồi anh còn gặp cả cậu của Nhuế Ngạn - cũng chính là Lục Liễm - đồng đội của anh. Tâm trạng của Lục Liễm lúc đó như vậy “Cậu phải gọi tôi là cậu, trực tiếp làm bề dưới… ha ha ha. Trác Lương, tôi muốn hỏi cậu có thấy ức chế hay không?” Hừ, anh cũng mặc kệ. Dù gì quan trọng nhất là Nhuế Ngạn, anh muốn bên cô, nắm tay cô đến già, cho cô một mái nhà mà cô hằng mong ước. Đúng vậy, từ bé đến lớn, Nhuế Ngạn chỉ muốn một điều đơn giản - một mái nhà, một gia đình hạnh phúc. Thật may mắn, cuối cùng khi gặp anh, ước mong này cũng trở thành sự thật. *** “nàng dâu cực phẩm” là bộ truyện rất đáng đọc. Nội dung truyện vừa ngọt sủng, vừa dễ thương, mà cũng truyền tải được cảm xúc của các nhân vật đến độc giả. Hình tượng các anh quân nhân không chỉ là nghiêm túc mà còn rất hài hước, đáng yêu, nhất là lúc kể xấu anh nam chính v Nam chính và nữ chính phải xa nhau khoảng một hai năm, lúc gặp lại thì anh phải dỗ dành chị mãi mới được, không những bận dỗ mà còn bận làm anti fan couple nữa v Nói chung, bộ này đọc rất okela luôn ạ. Đề cử nha~~ Xem thêm các chủ đề tạo bởi anhnguyenflypro Các chủ đề tương tự - Review Truyện A Chỉ Thích Ngươi - Review Truyện Chỉ Muốn Thích Em - Review Truyện Chỉ Muốn Tán Tỉnh Em - Review Truyện Chỉ Muốn Cùng Em, Chính Là Tốt Nhất - Review Truyện Ta Chỉ Muốn Bán Bánh Bao Chia sẻ trang này

chỉ muốn thương anh chiều anh nuôi anh