tôi có đôi mắt âm dương
Thông tin của bài viết này sẽ viết về hình âm dương. Nếu bạn đang tìm hiểu về hình âm dương thì hãy cùng chúng tôi phân tích về chủ đề hình âm dương trong bài viết Cậu bé có đôi mắt Âm Dương mỗi lần trợn trắng là yêu ma xuất hiện (SAY PHIM) này nhé.
Mống mắt là phần màu của mắt được quyết định bởi sắc tố melanin. Đa phần mèo con đều có đôi mắt màu xanh dương do đôi mắt mèo lúc đó không có nhiều sắc số melanin. Mèo con dưới 6 tuần tuổi thường không sản xuất hoặc có rất ít lượng melanin. Vì vậy nên mắt mèo con có màu xanh dương, đó cũng là màu cơ bản của mắt mèo.
Cô bé có đôi mắt trong veo nhìn mệ phải phẫu thuật. Trúc sử dụng con mắt còn lại để đợi chờ. Thấy bóng dáng mệ Tuyết, Thanh Trúc lao ra đón, mừng
Bộ sưu tập xuân hè Âm Dương Sư 2018; Có 3 loại mảnh: nhỏ, vừa, lớn. yêu khí bên trong thanh kiếm thấm nhuần vào lớp tuyết băng. Đôi mắt vô hồn của người tuyết dần sáng rỡ lên, cậu ấy đã có được sự sống. "Ý nghĩa của cuộc sống là gì?" Yuki Douji mới
Mở rộng khóe mắt - đôi mắt to tròn như mơ. Mở rộng khóe mắt là một trong những phương pháp được nhiều chị em phụ nữ lựa chọn.Không chỉ xu hướng nhấn mí, cắt mí mà ngày nay rất nhiều phái đẹp đã lựa chọn kết hợp phương pháp này để có được đôi mắt to tròn như mơ.
Recherche Site De Rencontre Gratuit Et Serieux. Văn án 1 Nữ phụ ác độc trong truyện bởi vì gương mặt có vài phần tương tự như nữ chính nên bị nam chính xem như thế thân. Nhưng bạch nguyệt quang quá chiếu sáng nên nữ phụ thật ra cũng không vớt được chỗ tốt nào, nam chính lúc nào cũng mang thái độ ỡm ờ, lúc gần lúc xa. Vì quá bức thiết tiếp cận nam chính, nữ phụ quyết định kết hôn với chú ba của hắn - Thẩm Thuật, người có mệnh khắc thê. Lúc Diệp Tuệ xuyên vào nhân vật nữ phụ này, cô ta đang chuẩn bị ly hôn với Thẩm Thuật. Diệp Tuệ nhìn những hồn ma đang bay, bay, bay ~ nhưng chỉ cần vừa tới gần Thẩm Thuật, chúng sẽ biến mất. Thẩm Thuật đang chuẩn bị ly hôn, lúc này vừa về đến nhà, vừa mở cửa ra, bà xã đột nhiên ôm lấy đùi anh “không ly hôn, đánh chết em cũng không ly hôn.” Thẩm Thuật “……” Người bên ngoài đều đồn rằng Diệp Tuệ vượng phu, từ khi cô gả cho Thẩm Thuật, ma bệnh Thẩm Thuật tránh thoát kiếp nạn sẽ chết vào năm ba mươi tuổi, phế vật Thẩm Thuật trở thành người đàn ông trị giá chục tỷ. Diệp Tuệ thiếu chút nữa tin cô là người có mệnh vượng phu, thẳng đến khi cô chậm rãi nhận thấy được, ông xã của cô không gì không làm được. Trong nhà càng ngày càng có tiền, lá trà trong hộp để nhâm nhi trong phòng khách là trà cổ có giá trên trời, bình hoa mô phỏng bình hoa thời đường thật ra là hàng chính phẩm… Cuối cùng, cô phát hiện ông xã Thẩm Thuật nhà cô lại là một tỷ phú ẩn danh cực kì có tiền! Văn án 2 Người khô khan không biết gallant như Thẩm Thuật đột nhiên phát hiện bà xã nhỏ hơn anh bảy tuổi đãthay đổi, công nhiên ôm cánh tay anh, lúc ăn cơm luôn tìm cách ngồi sát gần anh, buổi tối trộm chạy đến phòng anh để hôn anh… anh đã bổ não quá nhiều =_ Thẩm Thuật cảm thấy bọn họ cần thiết trở thành vơ chồng thật sự “Có phải chúng ta nên……” Tiến thêm một bước xa hơn nữa. Diệp Tuệ đã không còn cần sợ ma, không cần tiếp tục hút dương khí, không ngừng gật đầu “Đúng là nên đến lúc ly hôn rôi.” Thẩm Thuật “???” Tất cả những bóng ma, oán quỷ trong truyện xuất hiện chỉ là cameo có tác dụng bổ trợ cho thúc đẩy tình cảm của nam và nữ chính. Đều là những bạn ma’ cực đáng yêu, nội dung không kinh dị, khôngkhủng bố. Chủ yếu hài hước. Nhân vật chính Diệp Tuệ, vai phụ Những nhân vật khác. Trích đoạn “Này cô bé phòng 1404, đừng chiến tranh lạnh với chồng cô như thế. Rủi ầm ĩ đến ly hôn thì không tốt đâu!” Diệp Tuệ lạnh cả người, rõ là lúc vào thang máy cô không nhìn thấy ai trong máy, vậy ai đang nói? Chẳng lẽ cô gặp quỷ? Diệp Tuệ run rẩy lấy điện thoại di động ra, muốn dùng màn hình điện thoại xem thử động tĩnh sau lưng. cô vừa mở khoá thì bên tai cô có luồng gió lạnh thổi qua, bên cạnh Diệp Tuệ có một cái đầu vươn đến “cô bé hiểu ý tôi ghê, tôi thích selfi nhất, giơ cao điện thoại lên một chút như vậy sẽ làm mặt tôi trông gọn gàng hơn.” “Tay run như vậy làm gì, tối ngày cứ lo giảm béo, đến cái điện thoại cũng cầm không xong.” Diệp Tuệ run rẩy nhìn theo thanh âm đang lầm bầm lầu bầu, thấy một cái tay, đang đỡ một cái đầu của bác gái đã tạo xong tư thế chờ chụp ảnh. Đừng hỏi cô vì sao bác gái kia lại phải dùng tay đỡ đầu, bởi vì đầu của bà ấy đã bị rơi ra khỏi cổ! Bác gái tuy nhìn đã già nhưng nhiệt tình không giảm Chúng ta cùng nói, cheer! tôi có mắt âm dương, toi co mat am duong, truyện tôi có mắt âm dương full, truyện đôi mắt âm dương full, Bệ Hạ Bất Thượng Triều, be ha bat thuong trieu, audio truyện, audiotruyen, audio truyện full, audio truyen full, doc truyen audio, đọc truyện audio, nghe doc truyen mp3, nghe đọc truyện mp3, nghe truyen audio, nghe truyện audio, nghe truyện ngôn tình, nghe truyen ngon tinh, radio truyen, radio truyện, truyen audio cv, truyện audio cv, truyen audio mp3, truyện audio mp3, truyen audio ngon tinh, nghe truyen ngon tinh, radio truyen, radio truyện, truyen audio cv, truyện audio cv, truyen audio mp3, truyen audio full, truyện audio full, truyện audio mp3, truyen audio ngon tinh, truyện audio ngôn tình, truyen audio online, truyện audio online, truyen audiocv, truyện audiocv, truyệnaudio, truyenaudio
Đôi mắt âm dương Tác giả Nguyễn Nhật Minh Thể loại Kinh dị Văn án Mọi người chắc hẳn sẽ không ai tin về những điều mà tôi chứng kiến, cuộc sống hiện đại không còn ai tin vào những chuyện tâm linh mê tín, dị đoan như này nhất là thời đại ngày nay.. Tôi là Thái - một người sống hướng nội, ít bạn bè, ngại giao tiếp. Bạn bè đặt nickname cho tôi là Thái tôi. Tôi thấy mình chỉ là một người bình thường như bao người khác cho đến khi tôi nhận ra mình có một khả năng đặc biệt. Một khả năng không biết có lợi ích gì hay không hay chỉ là mang lại một nỗi sợ hãi luôn thường trực ngay trước mắt tôi. Đôi mắt tôi có khả năng nhìn được hồn ma, bóng quế luôn vất vưởng trên cõi dương gian hay người ta còn gọi là "Đôi mắt Âm Dương." Last edited by a moderator 28 Tháng hai 2020 Chương 1 Xứ mệnh người có đôi mắt âm dương. Người ta thường nói những hồn ma còn vất vưởng trên dương gian là những hồn ma còn có oan ức, nhiều điều chưa thấu nên mới ở đây. Ngẫm nghĩ lại cũng đã ba tháng kể từ khi tôi có năng lực này. Lúc đó, tôi chỉ là một thằng sinh viên tầm thường cho đến khi tôi thấy mắt tôi đột nhiên nóng bừng và không nhìn thấy gì cả, xung quanh tôi chỉ là một khoảng không màu đen đáng sợ mà thôi. Rồi bố mẹ tôi nói trong lúc tôi nằm ở bệnh viện, người tôi chợt nóng bừng lên mồ hôi chảy ra rất nhiều bác sĩ nói tôi sốt rất cao và dường như không thể qua khỏi. Mẹ tôi chỉ biết ngồi khóc và cầu mong cho tôi tai qua nạn khỏi. Nhưng cuối cùng, mắt tôi có thể nhìn bình thường trở lại và cơ thể tôi cũng dần ổn định. Ngay từ đầu, việc ăn uống của tôi cũng trở nên khó khắn, bố mẹ tôi ra sức khuyên nhủ phải ăn nhiều mới có thể khỏi nhanh. Cho đến một ngày tôi quá chán nản cái cảnh nằm một chỗ trong giường bệnh nên tôi đi ra ngoài hành lang viện cho khuây khỏa. Và tôi chợt cảm thấy một luồng khí lạnh xung quanh cơ thể và mở mắt to ra không biết những thứ mình nhìn thấy có thưc sự tồn tại hay không. Lúc đó, tôi thấy lẫn trong đoàn người đi có mấy cái bóng mờ mờ thấp thỏm đi lại quanh hành lang và ngày một rõ hơn. Rồi có một người đàn ông đi qua tôi với ánh mắt thất thần nhìn xuống đất rồi từ từ lướt qua. Lúc đầu tôi nghĩ đó cũng chỉ là một người đàn ông bình thường nhưng cho đến một lúc sau, ông ấy đột nhiên đi xuyên qua bức tường. Đó cũng là lúc tôi nhận ra những gì tôi thấy đều chỉ là hồn ma. Và cũng lúc đó tôi cũng có suy nghĩ không biết mình có bình thường hay không hay mình gặp ảo giác rồi thậm chí có thể là mình bị điên. Tôi yêu cầu bác sĩ khám lại cho tôi một lần nữa và kể lại toàn bộ mọi chuyện cho ông ấy nghe. Kết quả là mắt tôi không có vấn đề gì và bác sĩ bảo tôi vừa mới bình phục nên chắc đó chỉ là ảo giác mà thôi. Lại một buổi tối nữa tôi đi ra ngoài hành lang hóng mát. Mắt tôi hướng về phía những ngôi nhà xa xăm lòng chợt đầy u buồn. Đang mải miết ngắm nhìn ánh sáng từ những khu nhà nhấp nhô phía xa xăm bỗng tôi chợt thấy có một cảm giác lạnh phía sau lưng. Đó là một bóng hồn của cô bé tầm 10 tuổi. Tôi cũng không lấy đó là quá ngạc nhiên hay đáng sợ vì dường như tôi cũng quen với việc hay do tôi đang mải miết ngắm những ánh đèn bé nhỏ từ xa kia. Trong đầu tôi bỗng nổi lên những suy nghĩ, tò mò không hiểu tại sao cô bé ấy lại chết sớm như vậy và oan ức mà vẫn vất vưởng ở nơi đây. Tôi biết những vong hồn hiện hữu lại nơi này đều sống trong quá khứ đau buồn trước khi chết. Cô bé bỗng từ từ bước đi. Tôi tò mò đi theo sau. Dường như linh hồn cô bé cảm nhận được sự hiện diện của tôi. Vẻ mặt cô bé tức giận nhìn về phía tôi đứng im lại một lúc rồi lại đi tiếp. Khi đi đến chỗ cửa cạnh cầu thang thì điều đặc biệt ở đây là cô bé đó không đi xuyên qua như những vong hồn khác mà lại mở cánh cửa rồi đi tiếp. Điều đó càng làm tôi tò mò hơn và tăng thêm dũng khí để tôi đi tiếp. Một lúc sau cô bé đã lên trên tầng thượng. Trên tầng có xuất hiện thêm một người phụ nữ tay ôm một đứa bé sơ sinh. Mỗi bước đi của cô bé ngày một trần chừ, chậm lại rồi cuối cùng đứng lên trên thành tường. Người phụ nữ và đứa bé trên tay bỗng cười một tiếng nghe đến dựng tóc gáy. Hình như là người phụ nữ đó đang ép cô bé nhảy xuống tự tử. Nhìn đó mà tôi rưng rưng nước mắt và như muốn nhảy ra cứu cô bé và đánh cho người phụ nữ kia. Cô bé thở dài một tiếng rồi nhảy xuống. Tôi vội chạy ra định tóm lấy áo cô bé để giữ lại. Khi tôi vừa túm lấy được áo cô bé thì hình bóng cô bé đã tan mất. Tôi mất đà tí nữa thì ngã xuống, tí nữa thì người chết đó không phải là cô bé đó mà lại là tôi. Người đàn bà bế con nhìn xuống dưới rồi quay lưng đi. Bỗng họ đứng im lại vẻ mặt giận giữ nhìn tôi hình như lại một lần nữa họ cảm nhận được sự hiện diện của tôi. Bỗng đầu tôi đau dữ dội, người bắt đầu chòng chành, mắt tối sầm lại và người nóng bừng lên. Sáng hôm sau, tôi thấy mình tỉnh dậy ở trên giường bệnh. Tôi kể lại toàn bộ những sự việc mình đã gặp phải cho bác sĩ nghe nhưng cuối cùng thì tôi cũng chỉ nhận lại những lời giải thích khoa học như ảo giác hay trúng gió, vừa mới khỏi bệnh nặng xong.. Last edited by a moderator 28 Tháng hai 2020 Chương 2 Khởi đầu Mấy ngày sau, tôi được ra viện. Tôi đã kể lại mọi chuyện cho bố mẹ nghe. Bố mẹ tôi lúc đầu hơi nghi ngờ về thần kinh và lời tôi nói nhưng cuối cùng thì họ cũng tạm chấp nhận. Bố mẹ tôi gọi cho một thầy pháp cao tay đến để xem tình hình của tôi lúc này và đó là thầy Thu cúi. Thầy vào nhà, lấy trong túi đen kia một vật tròn kì lạ có màu xanh dương. Thầy bảo tôi hãy tập trung nhìn vào đó. Tôi làm theo và nhìn một lúc rồi tôi bỗng bất ngờ thấy quả cầu xanh dương ấy bỗng chuyển thành hình một đôi mắt, trong đôi mắt đó có hình chiếc bát quái. Thầy pháp từ từ hỏi tôi. - Cậu có thấy cái gì lạ không? Quả cầu trên tay tôi như thế nào? Tôi gật đầu và nói lại hình dạng quả cầu tôi nhìn thấy, nói xong bố mẹ tôi bảo nó vẫn là màu xanh dương. Mẹ tôi vội vã hỏi thầy pháp tôi bị làm sao, thầy chỉ cười và nói "Con chị được ông trời khai mở cho cặp mắt âm dương". Chưa để mẹ tôi hỏi thêm, thầy tiếp lời "Nó là một cặp mắt có thể nhìn thấy cả người sống lẫn người chết". Bố tôi tỏ vẻ nghi ngờ đến lời thầy pháp nói và lớn tiếng đưa tiền rồi đuổi thầy đi. Trước khi đi, thầy Thu có nói với lại với tôi - Nếu cậu muốn thì hãy đến ngôi chùa Sơn Lâm, ta sẽ chờ cậu ở đó! Tôi cố năn nỉ bố mẹ trong mấy hôm để đến chùa rồi cuối cùng sau gần 1 tháng trời họ mới chịu đồng ý. Khi đến chùa tôi cảm thấy yên bình và ấm áp hơn hẳn. Vừa mới đến cổng tôi đã gặp thầy Thu, không nói nhiều thầy đưa tôi và bố mẹ tôi vào trong để làm nghi lễ luôn. Cùng với mấy sư thầy khác thầy Thu hóa phép vào một chiếc kính. Thầy nói - Từ giờ nếu con đeo chiếc kính này vào thì đôi mắt con sẽ hạn chế được việc nhìn thấy vong hồn. Từ đó, lúc nào tôi cũng mang chiếc kinh đó theo mình và vì tò mò nên thi thoảng tôi cũng bỏ kính ra để nhìn xem có vong hồn nào hay không. Đang đi trên đường, lúc nào tôi cũng thấy có một bóng hồn của một cô gái luôn đứng trước cổng cảnh sát. Hôm nay, tính tò mò nổi lên và cũng một phần muốn biết oan ức của cô gái để giúp cô mau chóng siêu thoát nên tôi đã đứng lại xem như thế nào. Cô cứ đi đi lại lại thất thần trước đồn cảnh sát không biết để làm gì. Bỗng có một bàn tay tóm chặt vào vai của tôi, tôi giật mình quay lại thì thấy đó là cảnh sát trưởng. Anh ta nói - Này cậu kia, đêm hôm như này rồi cậu còn đứng lén la lén lút ở đây làm gì? Tôi vội chống chế là mình chỉ đi ngang qua đây mà thôi. Viên cảnh sát vẫn cố gắng gặng hỏi tôi rồi bị ép buộc lâu quá tôi mới nói - Vậy thưa anh là dạo gần đây có vụ án nào liên quan đến một cô gái không? Viên carh sát mở to mắt tỏ vẻ ngạc nhiên - Sao anh biết? Anh có tin tức gì về vụ đó à? Viên cảnh sát đó lấy hai tay bám chặt vào vai tôi hào hứng hỏi - Nhưng mà cô gái ta nhìn trông như thế nào vì dạo này cũng có nhiều lắm! Tôi vừa trả lời vừa liếc sang chỗ bóng hồn của cô gái - Cô ta cao chằng 1m6, tóc dài quá vai, mặc váy xanh, mặt cô ta có nhiều vết tím có thể do bị đánh.. Anh cảnh sát liền mời tôi về phòng thẩm vấn để hỏi thêm một số chuyện nhưng tôi lại không có hứng thú vả lại cũng chẳng thích dính líu đến mấy tên cảnh sát vì vậy tôi đã từ chối và lạnh lùng ra về.. Khi về đến trước cửa nhà thì tôi lại thấy viên cảnh sát kia đứng ngay đó đợi tôi. Tôi tỏ vẻ khó chịu hỏi - Cuối cùng thì anh muốn gì, Làm ơn hãy để tôi yên. Viên cảnh sát giọng khiếu nại muốn tôi cho tình tiết của vụ án. Ngẫm nghĩ một lúc, theo tôi thấy tại sao ông trời lại cho tôi có khả năng này chắc hẳn là có lý do mà lý do duy nhất của viêc này chẳng thể là gì khác ngoài giúp đỡ và hóa giải nỗi oan ức của những vong hồn và trừng trị kẻ xấu. Tôi quay lại hỏi cảnh sát đó - Anh có tin tưởng vào những chuyện tâm linh không? Không đợi một giây nào, viên cảnh sát trả lời luôn là "có". Nghe vậy tôi cũng thuận ý mới viên cảnh sát vào nhà để nói chuyện. Tôi rót nước mời cảnh sát uống và nói tiếp - Tôi thú thật với anh là tôi cũng chẳng biết gì nhiều về vụ án cô gái nhưng đôi mắt tôi có khả năng nhìn thấy cả những vong hồn còn vất vưởng trên dương gian hay người ta gọi đó là đôi mắt âm dương. Mấy ngày liền tôi đi qua đồn cảnh sát của anh tôi luôn thấy có bóng hồn một cô gái đứng trước cổng vẻ mặt u buồn nên hôm nay tôi mới đứng lại xem. Anh cảnh sát nghe thấy vậy liền mời tôi đến văn phòng hồ sơ - nơi chỉ có những người cấp cao, có quyền hành thì mới được vào. Tôi nhận ra đây là xứ mệnh của mình, xứ mệnh hóa giải oan ức cho các vong hồn nên liền nhận lời luôn. Đến phòng, anh cảnh sát mở một file trong máy tính ra. Trong đó có ảnh những cô gái mất tích hoặc đã chết và ngày tháng diễn ra sự việc, năm sinh tuổi.. rất rõ ràng. Anh cảnh sát mở rất nhiều ảnh ra và bảo tôi xem cô gái tôi nhìn thấy trước đồn cảnh sát là ai. Chỉ vài giây lướt qua và tôi đã nhìn thấy hình ảnh cô gái đấy. Tôi chỉ cho anh cảnh sát và anh ta bảo cô gái này đã mất tích gần 3 tháng trước nhưng vẫn chưa có ai có tin tức gì về cô. Anh cảnh sát bảo tôi hãy đi cùng anh để tìm lời giải. Trên đường anh ta nói tôi hãy nói cho anh ta biết giờ cô gái ấy ở đâu và nói rõ những đặc điểm nổi bật trên thi thể của cô gái ấy. Tôi tháo cặp kính ra nhìn lướt qua một lượt - Cô gái đó đang đứng ngay trước mặt anh đấy. Anh cảnh sát hoảng hồn lùi lại phía sau, mồ hôi lấm tấm đổ ra - Thật.. Thật ư? - Đúng vậy! Anh cảnh sát bình tĩnh lại bảo lấy một chiếc sổ nhỏ ra bảo tôi nêu đặc điểm trên người cô ấy và cầm bút để ghi chép lại. Tôi nhìn qua một lượt và nói - Như ban đầu cô gái có chiều cao khoảng 1m6, tóc dài quá vai, mặc váy xanh. Trên mặt cô ta có nhiều vết tích như bị đánh đập. Tay cô ta lằn những vết như bị chói. Đặc biệt trên vai và đầu cô ta có dính một ít loại rêu phong lạ, người ướt sũng, chân luôn chảy ra nước mùi hôi tanh. Anh cảnh ghi xong, ngẫm nghĩ một lúc và bảo tôi lên xe để đi đến một nơi. Trong đêm tối, chỉ có một chiếc xe đi ở ngoài và bóng đèn đường chập chờn, mà đây là lần đầu tiên tôi phá án cùng cảnh sát nên trong người thấy khá lạnh và run.. Last edited by a moderator 28 Tháng hai 2020 Chương 3 N hững thành công đầu tiên trong xứ mệnh Ngồi trên xe, tôi và anh cảnh sát nói vài chuyện phiếm rồi không lâu sau, anh cảnh sát đỗ lại bên một bờ sông. Anh tắt máy rồi mở cửa xe đi ra không nói năng gì. Anh tiến thẳng đên vùng nước sông từ từ tiến sâu vào lòng sông. Trời lúc này phải nói là rất tối và yên tĩnh, khung cảnh yên lặng giữa hai người càng tô thêm vẻ âm u. Tôi cố căng mắt nhìn ra chỗ anh cảnh sát xem anh ta làm gì nhưng cũng không thấy rõ. Anh cảnh sát lội xuống khá sâu rồi, nước đã quá thắt lưng. Tôi lo lắng lớn giọng hỏi - Này! Anh định làm gì đấy? Anh cảnh sát dơ tay lên cao ám hiệu cho tôi cứ đứng ở đấy rồi anh cúi thấp người xuống sống. Một lát sau anh lại ngoi người lên rồi lại lặp lại hành động đấy khoảng 3, 4 lần. Xong việc, anh quay lưng lại nhanh nhẹn chạy đến chỗ tôi, chìa bàn tay ra trước mặt tôi và nói - Loại rêu phong mà anh thấy trên người cô gái ấy có phải loại này không? Tôi nhìn một lúc và nhận ra được đây chính xác là loại rêu phong trên người cô gái - Đúng vậy, mà sao anh biết được con sông này có loại rêu phong hiếm đấy. - Nghề của tôi mà! Anh cảnh sát cười nhẹ và lấy chiếc điện thoại trong túi ra. Anh ta gọi một chi dội đến để dò tìm thi thể cô gái đó trên sông. Sau khi gọi chỉ vài phút, mọi người đã đến đầy đủ và làm việc. Vì đây là trong đêm tối, nước sông cũng rộng nên mọi người phải mất đến gần 2 tiếng để tìm được xác cô gái ấy. Mọi người đều kinh hãi trước hình ảnh mình chứng kiến trước mắt. Xác cô gái này còn trông đáng sợ hơn cả bóng hồn tôi từng nhìn. Mọi thứ đều gần giống như trong mô tả của tôi ngoại trừ việc xác cô ta đã bốc mùi hôi thối, da diếc xanh lét, nhiều cây rêu, dòi, và nhiều sinh vật khác bám trên người cô. Không chỉ thể da cô ta còn bị bầy dòi trắng nhung nhúc đục thành từng lỗ theo từng vùng trông đến ớn. Anh cảnh sát đó bảo chi đội hãy mang thì thể về để khám xét rồi quay ra mời tôi đi đến nhà hàng ăn như một lời cảm ơn. Ngồi ăn thì tôi và anh cảnh sát nói chuyện khá vui vẻ. Anh cảnh sát bỗng hỏi tôi - Nhân tiện, tôi cũng chưa biết tên anh là gì anh có thể nói cho tôi biết không? - Đương nhiên, tôi là Thái vậy còn anh? - Tôi tên là Kim. Rất vui được làm quen! Bỗng lòng tôi lại chợt buồn về cái chết của cô gái trẻ và đâm ra suy tư. Anh Kim thấy vậy liền hỏi - Sao vậy? Sao tự nhiên anh im lặng quá vậy? Hay anh lại nhìn thấy một bóng ma nào khác? Nghe vậy tôi cũng bất giác cởi cặp kính ra và liếc nhìn xung quanh. Quả đúng là như vậy, phía bàn ăn bên cạnh tôi đã nhìn thấy một bóng ma và bóng ma này còn trông đáng sợ hơn là những bóng ma trước kia tôi từng nhìn thấy. Tôi lại đeo kính vào và mạn phép ra về trước anh cảnh sát để theo dõi bóng hồn kia.. Tôi còn không rõ oan hồn này là nam hay nữ bởi vì khắp cơ thể của bóng hồn này đều đã bị thiêu cháy, khắp người chỗ thì da bị cháy đen, chỗ thì đỏ ửng, chỗ thì đầm đìa máu me.. Khoang mắt của oan hồn lúc nào cũng hiện hữa một vẻ giận giữ khôn nguôi. Tôi biết cõi dương và cõi âm đều cách biệt nên tôi không quá lo lắng khi đi theo oan hồn đó. Bỗng chợt, oan hồn quay sang phía tôi gào thét dữ tợn làm tôi giật mình ngã ngào xuống đất. Nó từ từ tiến về phía tôi, đến nơi thì nó bỗng dừng lại và nhìn xung quanh như tim kiếm rồi cuối cùng nó lại giận giữ đi tiếp. Tôi thở phào nhẹ nhõm, hình như nó đã cảm nhận thấy sự hiện diện của tôi nên lần này tôi đã đi giữ một khoảng cách tầm 5m với nó. Điểm dừng chân của vong hồn đó là một cửa hàng bán thức ăn 24/7. Nó đứng lại trước cửa và gào thết trong giận giữ rồi bất chợt toàn bộ người của oan hồn bỗng cháy rừng rực lên. Nó để tay vào tường của cửa hàng đó như muốn đi vào nhưng không tài nào xuyên qua được. Rồi tự nhiên bờ tường đó cũng bốc cháy rừng rực. Tôi không biết điều này có thật hay không nên thử đeo kính lại để nhìn và nó là thực. Mọi người hô hoán nhau dập lửa rồi cuối cùng mọi thứ vẫn an toàn. Chủ quán ra xem xét tình hình thì oan hồn thấy vậy càng nổi điên hơn. Nó đưa bàn tay cháy xám đen đen của mình ra cầm lấy đầu của chủ cửa hàng như muốn thiêu cháy nốt nhưng không được. Tôi để ý thấy trên cổ của tên chủ cửa hàng có đeo một lại bùa chú trống ma quỷ. Khi oan hồn vừa chạm vào được vài giây thì bỗng gào thét trong đau đớn rồi biến mất. Tên chủ quán hình như cũng cảm nhận được thế lực gì đó sau lưng mình nên cũng quay lại nhưng không thấy gì rồi lại đi tiếp.. Last edited by a moderator 28 Tháng hai 2020 Chương 4 Tan biến Tôi đeo cặp kính đen trở lại và nhìn tên chủ quán với xô nước trên tay lúc đó tôi có linh cảm chắc hẳn có uẩn khúc gì sau câu chuyện người đàn ông chết cháy kia. Tôi đi vào một quán bên cạnh, giờ tối thế này cũng không có một mống khách nào lảng vảng quanh đây cả. Thế nhưng ông chủ quán vẫn đón tiếp tôi và liên tục hỏi tôi có cần gì hay không. Tôi ngồi vào bàn ăn và cố gắng tìm một món để ăn mà lấp đầy lấy cái bụng đang đói cồn cào của tôi. Thế rồi ông chủ quán cũng không ngần ngại bảo đầu bếp làm những món tôi yêu cầu. Nhưng tôi cố gắng đi vào vấn đề chính, hỏi về những việc gần đây, hỏi xem có vụ hỏa hoạn nào gần đây hay không. Thật may mắn làm sao ông chủ cũng kể lại cho tôi biết. Chuyện là cách đây vài tuần, có một ông chủ cửa hàng làm ăn rất thịnh vượng ở khu vực này. Ông chủ vừa giỏi lại vừa có cả vợ hiền, con ngoan nên ai nấy cũng đều rất ghen tị. Ngoài ra quán này lúc nào cũng đông khách, lượng khách về đây quá lớn khiến cho việc làm ăn, buôn bán của những người quanh đây đều phải nóng mặt. Thế rồi, một tối hôm nọ, khi mọi người đang chìm trong giấc ngủ thì không biết ngọn lửa từ đâu bùng lên, thiêu cháy căn nhà của họ. Họ không thể tìm được cách nào để có thể thoát khỏi ngọn lửa đó. Người ta nhìn thấy xác của họ chết cháy nhưng vẫn ôm choàng lấy nhau, cảnh tượng lúc đó khiến ai thấy cũng đều phải đau lòng. Rồi quán ăn cũng dần được khôi phục trở lại và người chủ mới cũng chính là người chủ hiện tại. Nhưng có một điều lạ là khi có người chết thì người ta rất kiêng cử việc mua lại đất và mở quán ăn nhưng ông chủ này lại không ngần ngại việc đó mà lại mua được mảnh đất đó với giá rất rẻ. Rồi sau đó lại tu sửa và mở quán ăn y chang người chủ trước. Tôi nghe xong cũng hiểu ra được sự việc nên lấy điện thoại ra cố gắng tìm cách liên lạc với anh Kim vì tôi cần phải có sự trợ giúp của anh Kim mới có thể giải quyết được. Anh Kim sau khi đọc được tin nhắn thì lập tức mở lại hồ sơ vụ án nhà hàng bị cháy mà gọi người chủ mới đến để làm việc. Ban đầu các cảnh sát ép hỏi cung tên chủ hàng xem có liên quan gì đến vụ này hay không nhưng hắn ta vẫn kiên quyết không nói và bảo chờ luật sư của mình đến. Ở ngoài phòng tra khảo, anh Kim hỏi tôi rằng có chắc chắn người này liên quán đến vụ chết cháy kia chứ. Tôi chắc chắn rằng người này có liên quan đến sự việc trên nhưng chưa có bằng chứng gì thì làm sao có thể kết tội ông ta được chứ. Tôi quay sang phía anh Kim - Anh đừng lo để tôi gọi cho người này! - Alo! Thầy Thu cúi phải không? Tôi lại nói với anh Kim - Anh yên tâm đi bây giờ tôi chỉ cần anh giữ chân người đàn ông này lại cho tôi! - Anh yên tâm đi! Mọi chuyện cứ để đó tôi lo! Tôi bước ra khỏi đồn cảnh sát và tiến đến công viên gần đó - nơi tôi đã hẹn với thầy Thu. - Chào thầy! Con cần thầy giúp! - Con không cần nói ta cũng biết là gì rồi! - Đúng là thầy của con! Rồi ông ấy đi đến phía đồn cảnh sát. Từ lâu trên ngón tay ông ấy đã ứa ra rất nhiều máu rồi ông ấy vẽ trên tường phía sau phòng khảo sát một loại bùa chú gì đó rồi nói - Đây là phong ấn giúp linh hồn có thể qua được các thần gác cổng, giờ thì linh hồn con muốn có thể vào đây. Rồi tôi trở lại vào đồn rồi nói với Kim rằng trên cổ hắn ta có một tấm bùa chú cần phải lấy nó ra. Kim đi vào phòng tra khảo, gương mặt khiêu khích của anh ta nhìn chằm chằm vào người đàn ông ấy rồi đưa tay chạm vào tấm bùa và nói - Tôi thấy ông đang giữ một thứ khả nghi không biết tôi có thể lấy thứ đó ra để khám định được không? Không cần người đàn ông kia đồng ý, Kim giứt mạnh lá bùa đó ra và cầm lấy rồi đi ra ngoài liếc mắt nhìn tôi - Giờ mọi chuyện nhường cho anh đấy. Tôi cởi cặp kính ra và hồn ma bốc lửa đó cũng không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng tên chủ quán và dương như tên chủ quán cũng cảm nhận được âm khí rất nặng tỏa ra từ sau lưng mình. Con ma đó tức giận lấy bàn tay bốc lửa của mình bóp chặt lấy đầu của ông ta và hét lên những tiếng ghê rợn. Tên chủ tiệm hình như cũng cảm nhận được ngọn lửa vô hình đã đốt cháy mình nên cũng hét lên trong đau đớn. Người ông ta bỗng bùng lên một ngọn lửa tâm linh dữ dội và như không kiểm soát được bản thân mình nữa. Ông ta hét lên và khai hết những việc ông ta đã làm. Vì ông ta quá ghen tị với ông chủ tiệm cũ nên đã thuê người phóng hỏa căn nhà rồi mua lại mảnh đất đó với giá rất hời. Anh Kim cũng tấm tắc ngợi khen thầy Thu vì dám phong ấn được cả thần giữ cửa. Toi chào tạm biệt anh Kim và từ từ ra về. Vừa ra tôi đã gặp thầy Thu, thầy hỏi - Sao rồi? Mọi chuyện ổn hết rồi chứ? - Vâng! Xong hết rồi ạ, tên chủ tiệm cũng đã khai ra tội lỗi, còn bóng ma kia cũng đã siêu thoát rồi ạ, con cảm ơn thầy nhiều. - Không sao, đây cũng là chuyện ta nên làm vì thường thường người chết cháy khó mà siêu thoát rồi để lâu sớm muộn gì bóng ma đó cũng biến thành quỷ rồi đi phá làng, phá xóm mà thôi. Tôi và thầy bước ra xa dần khỏi đồn cảnh sát và tôi biết rằng xứ mệnh của tôi vẫn chưa dừng lại ở đó.. Last edited by a moderator 28 Tháng hai 2020
Edit Ngân NhiBầu không khí cực kì yên tĩnh, sự gượng gạo chậm rãi vờn xung quanh hai người, Diệp Tuệ trông thấy phản ứng của Thẩm Thuật thì hỏi “Sao vậy?”Thẩm Thuật lắc đầu “không có gì.”Lá trà này tuy rất quý, nhưng chút tiền đó đối với Thẩm Thuật thì không là gì cả, ban đầu thì anh hơi ngạc nhiên, nhưng bây giờ thì không còn cảm giác gì Tuệ nghĩ là anh không muốn ăn, liền suy nghĩ một chút rồi gắp một miếng lên cho vào miệng, chậm rãi đó cô cố tình nói “không ăn thì tiếc lắm đó nha, hôm nay tài nấu nướng của em vượt xa bình thường luôn, thịt mềm mà không nát, hương trà lại ngào ngạt…”Diệp Tuệ vừa nói vừa liếc Thẩm Thuật, tỏ ý anh mau lại đây, mau ăn đi Thuật ngẩng đầu nhìn cô, thấy khóe miệng cô cong lên, ánh mắt nhìn không rõcảm xúc, giống như một con vật nhỏ tinh nghịch cô chậm rãi nhai nuốt, hai má phồng lên, mắt còn thỉnh thoảng liếc anh một cái, muốn quan sát xem phản ứng của anh thế mắt của Thẩm Thuật tỏ vẻ nghi ngờ, sao tự dưng hôm nay cô lại nấu ăn cho anhchứ?Tuy nghĩ vậy nhưng tay của anh lại thành thực hơn, theo bản năng nhận lấy đôi đũa mà Diệp Tuệ đưa tới, gắp một miếng thịt gà rồi bỏ vào Tuệ thấy hành động của Thẩm Thuật thì vui lắm, quả nhiên là anh đã mắc câu rồi, cô nhìn anh, vẻ mặt mong đợi hỏi “Hương vị thế nào?”Thẩm Thuật cắn một miếng, mùi thơm lập tức tràn ngập trong khoang miệng, bình thường anh cũng có đi tiệc tùng, mấy món ăn cao cấp trong nhà hàng đều đã từng ăn gà hương trà này, nói đúng ra thì không có gì đặc biệt Thuật liếc nhìn ngón tay Diệp Tuệ, ngón trỏ của cô có vết thương, chắc chắn là bị thương trong lúc nấu ăn rồi, vì da của cô trắng nên nhìn rất bắt rũ mắt xuống, ngón tay vô thức vuốt chiếc nói “Ngon lắm.”Diệp Tuệ vui sướng nghĩ Thẩm Thuật đúng là một người rất thành thật, cô đưa cả bát gà cho anh luôn, nói “Vậy thì anh ăn thêm miếng nữa đi.” Lại còn ra hiệu bằng ánh mắt cho anh, ý là anh cứ ăn từ từ, em không cướp của anh Thuật, người vừa tự đào hố chôn mình “…”một khi mà Diệp Tuệ đã hứng lên thì không ai kìm cô lại được, cô yên lặng nhìn anh, ánh mắt vừa căng thẳng vừa mong ánh mắt sáng rực của Diệp Tuệ, Thẩm Thuật không biết phải làm sao, anh yên lặng vài giây, khó khăn nói ra một chữ “…Được.”Thế là anh lại gắp một miếng thịt lên ăn, cho đến khi trong bát chỉ còn lại gần nửa chỗ thịt gà ban đầu thì mới đặt đũa kì nể mặt Diệp Tuệ thỏa mãn gật đầu, nhận được sự khẳng định của Thẩm Thuật, ý chí chiến đấu của cô cũng được khơi dậy nhiệt tình hơn bao giờ hết, cô hào phóng nói “Nếuanh thích thì sau này em sẽ thường xuyên nấu cho anh ăn.”Sau đó cô lại vỗ cái miếng bánh trà trị giá cả triệu bạc, phóng khoáng vô cùng “Tôm Long Tỉnh*, cánh gà hương trà…anh muốn ăn gì thì cứ việc chọn.”*Tôm Long Tỉnh Còn được gọi là tôm xào với trà Long Tỉnh, là đặc sản của thành phố Hàng Châu, tỉnh Chiết miệng của Thẩm Thuật khẽ giật một cái “…”Chị Nhâm nói với Diệp Tuệ là diễn viên đóng trong phim “Thế Tử” đã được xác định rồi, nam nữ chính là Thẩm Tu và Thường Huỳnh, Diệp Tuệ vai nữ phụ số 3, đất diễnkhông nhiều lắm.“Thế Tử” là bộ phim lấy trọng tâm là nam nhân, Thẩm Tu sẽ vào vai thế tử, Thường Huỳnh thì là tiểu thư nhà quan, hai người cùng nhau trải qua một mối tình rất sâu đậm nhưng cũng nhiều trắc Diệp Tuệ thì sao, cô sẽ đóng vai một công chúa điêu ngoa xảo quyệt, làm nền cho cặp nam nữ chính cực kì tốt khi vào đoàn làm phim, Diệp Tuệ phải đi chụp ảnh tạo hình nhân vật trước, trợ lý Tiểu Lưu cũng đi cùng Lưu nhận thấy dạo này Diệp Tuệ rất khác trước kia,cô không còn quá để tâm vào gương mặt của mình nữa, nhưng khí chất thì thảnh thơiyêu đời hơn rất chưa vào phòng trang điểm thì Diệp Tuệ trông thấy một cô gái mặc váy ngắn rất đẹp đang đứng ở hành lang, tóc đen da trắng môi có một chỗ không đúng lắm là trên mặt cô ấy dính chút máu, ánh mắt đờ đẫn nhìn người đến người đi trên hành Tuệ giật bắn mình, cơn buồn ngủ vì ngủ chưa đủ giấc đã hoàn toàn biến mất, côchắc chắn cô gái kia không phải là ma kia hình như cũng cảm nhận được ánh mắt của Diệp Tuệ nên chậm rãi quay đầu sang, một giây sau là hai người sẽ nhìn vào mắt nhau!Diệp Tuệ lập tức phản ứng kịp thời, vội vàng quay đầu đi để tránh không cho hai ánh mắt chạm nhau, sau đó yên lặng nhủ thầm trong lòng Dân giàu nước mạnh xã hội công bằng dân chủ văn minh…“Hôm nay cũng có đông nhân viên làm việc quá nhỉ.” Tiểu Lưu cảm thán, cô ấy dừngmột lúc rồi kinh ngạc thốt lên “A! Chị kia đẹp quá!”Diệp Tuệ sửng sốt nhìn Tiểu Lưu “Em có thể nhìn thấy sao…?”“Người xinh đẹp thế sao em lại không chú ý đến được chứ.” Tiểu Lưu gật đầu đáp, “Giống như chị ấy.”Diệp Tuệ xác định Tiểu Lưu nói là “Người” chứ không phải “Ma”, thế là cô lại quay đầu nhìn, phát hiện con ma chỗ hành lang đã biến mất, chỉ có mấy nhân viên công tác làđang vội vàng qua Lưu nói không sai, trong số các nhân viên đó có một cô gái rất xinh đẹp, nổi bật hẳn giữa nhóm thở phào nhẹ nhõm, nhất định là cô nghĩ sai rồi, Tiểu Lưu làm sao mà nhìn thấy ma được cơ Huỳnh lúc này cũng đã đến, hai người lại đụng mặt Huỳnh trông thấy Diệp Tuệ thì lại nhớ đến mấy hôm trước cô ta phải gọi Diệp Tuệ là thím nhỏ, hôm đó lúc ra về cô ta đã nổi giận với Thẩm Thẩm không thích cô ta, Thẩm Tu không dám phản kháng một lời, giờ Thẩm Thuật ép cô ta phải gọi Diệp Tuệ là thím, hắn cũng e ngại vai vế với Thẩm Thuật nênkhông đứng ra nói giúp cô nghĩ đến là thấy tức điên Tuệ nhìn thấy Thường Huỳnh, miễn cưỡng nở một nụ cười với cô Diệp Tuệ cười, Thường Huỳnh dường như có thể cảm nhận được sự gian xảo đắc ý trong ánh mắt kia, kiểu như đang muốn nói Thím nhỏ đang đứng trước mặt cháu này, ngực cô ta như bị nghẹn viên đi vào cái là bắt đầu hóa trang ngay, sau khi thay trang phục xong là có thể tiến hành chụp ảnh Huỳnh là nữ chính nên tất nhiên phải trang điểm rất tinh tế, chỗ nào cũng phải hoàn hảo không tì vết, không thì làm sao xứng với danh hiệu mỹ nhân đệ nhất thiên hạ lại Thường Huỳnh còn muốn đàn áp Diệp Tuệ, cho nên phải cố hết sức khiến cho mình đẹp hơn hẳn người diễn vốn định để cho Thường Huỳnh chụp trước, Thường Huỳnh lại nhìn quản lý của mình một cái, người quản lý nói “Đạo diễn, phần mắt phải trang điểm một chút nữa mới xong.”Đạo diễn đồng ý ngay, bộ phim này Thường Huỳnh đóng vai chính nên phải hoàn hảo tuyệt đối, ông liền quay sang hô “Diệp Tuệ, cô chụp trước đi.”Diệp Tuệ đáp lại một tiếng rồi đi lên trước, đứng dưới ánh diễn của Thường Huỳnh là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, từ trang sức cho đến y phục đều được ưu ái nhất, nghe nói chỉ trang phục thôi mà đã có riêng mấy chục bộ Diệp Tuệ thì sao, vai của cô chỉ là nữ phụ 3, được cấp mỗi vài bộ quần áo, đã thế còn chuẩn bị rất sơ sài, chất lượng không tốt hồng y còn rất khó mặc, không cẩn thận thì sẽ trông rất thô, chất vải còn kém nữa nên nếu cứ mặc đại lên người thì có khi lại thành “nạn nhân hiện trường tai nạn giao thông” ý Diệp Tuệ, “nạn nhân tai nạn giao thông” trong mắt mọi người giờ đang đứng đó, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, ai nhìn vào cũng phải nín mặc một bộ hồng y, yên lặng đứng một chỗ, nếu gương mặt quá bình thường thì sẽkhông thể tôn lên được bộ váy đỏ này, mà ngũ quan quá nét thì lại khiến người ta cảm thấy rất sắc bộ hồng y khi mặc trên người Diệp Tuệ, gương mặt hòa cùng với khí chất trung hòa của cô đã làm cho bộ váy trở nên đẹp hơn rất là đôi mắt kia, tuy trầm tĩnh nhưng lại sáng chính là điều mà đạo diễn mong lòng mọi người không khỏi nảy sinh một suy nghĩ một Diệp Tuệ luôn bắt chước theo phong cách ngây thơ của Thường Huỳnh, sao mặc hồng y lại đẹp đến vậy chứ?Mà bọn họ cũng hoài nghi rằng, liệu có phải Diệp Tuệ mới là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ hay không?Diệp Tuệ thuận lợi chụp ảnh xong, tiếp theo sẽ đến lượt Thường nhìn Thường Huỳnh một chút, khẽ nhíu mày, không thể không nói là đoàn làm phim quá ưu ái cô ta rồi, vừa nhìn đã biết là trang phục của cô ta có chất lượng rất tốt, vải vóc được chọn kĩ lưỡng, kĩ thuật may cũng tốn nhiều tâm mà Thường Huỳnh phải biết cách tôn bộ trang phục này lên mới ta đứng ở khu vực chụp ảnh, tự tin ngẩng cao đầu, nhân vật này đúng là được dành riêng cho cô ta, vẻ ngoài thì hiền lành đáng yêu, chỉ nhìn vào ánh mắt thôi cũng khiến cho người ta thương Huỳnh khẽ mỉm cười, nhìn vào ống kính, không hiểu sao tầm mắt tự dưng lại liếc nhìn Diệp Tuệ đang ngồi đằng đó cô ta chưa được xem tạo hình của Diệp Tuệ, giờ mới lơ đãng nhìn thoáng qua mà đã ngây ngẩn cả y mỹ nhân, thật sự cảm thấy không có ai mặc đồ đỏ hợp hơn Diệp Huỳnh thất thần như vậy, khiến cho nhiếp ảnh gia không chụp được ảnh đẹp, đạo diễn nhíu mày nói “Thường Huỳnh, nụ cười của cô hơi bị đơ quá, làm lại nào.”Sau đó Thường Huỳnh lại đổi mấy tư thế, nhưng đạo diễn vẫn thấy hơi có vấn đề, hỏi “Thường Huỳnh, hôm nay trạng thái của cô không được tốt đúng không?”Thường Huỳnh trong lòng tức giận, cô ta phải trả lời thế nào đây? nói là Diệp Tuệ nhìn đẹp quá, cô ta thấy không phục sao? Sau khi cố nén lửa giận rồi tiếp tục chụp, đạo diễn mới nhận về được một tấm ảnh tương đối ngày sau, đoàn làm phim “Thế Tử” công bố ảnh tạo hình của nhân tử Thẩm Tu hiên ngang khí phách, tiểu thư Thường Huỳnh mong manh yếu đuối, ảnh của hai người để cạnh nhau trông rất đẹp người là mỹ nam đang rất hot và một người là tiểu hoa đán, tạo hình nhân vật vừa được công bố đã thu về rất nhiều bình luận.“Đẹp đôi quá, tôi thích cả Thẩm Tu và Thường Huỳnh, hóng phim này!”“Hi vọng Thẩm Tu và Thường Huỳnh yêu nhau thật ngoài đời, phát đường nhiều hơn nữa cho chúng tôi xem đi.”“Nếu không có Diệp Tuệ chết tiệt kia thì tốt quá, làm bẩn cả mắt tôi!”Bình luận này đã nhắc nhở mọi người một điều, đúng rồi, nếu không có Diệp Tuệ thìbộ phim này quá hoàn hảo luôn!Antifan của Diệp Tuệ quá nhiều, tất cả đều đang chuẩn bị chửi mắng cô một trận ra trò, để cho cô biết là kể cả cô có diễn hay đến mấy đi chăng nữa thì danh tiếng của côcũng sẽ bị đẩy xuống vực thẳm nhiều người còn chưa thèm nhìn ảnh của Diệp Tuệ mà đã vào thẳng blog của côđể chửi.“Công chúa điêu ngoa Diệp Tuệ, cô đóng vai chính bản thân mình đấy à?”“Tôi đảm bảo là Thường Huỳnh đẹp như tiên nữ luôn, còn Diệp Tuệ ấy à, cho tôi cười ha ha phát!”một bộ phận những người khác thì lướt xuống luôn bên dưới để xem hết tạo hình, lúc thấy ảnh của Diệp Tuệ thì ai cũng phải câm khi ra mắt đến nay, Diệp Tuệ luôn bắt chước Thường Huỳnh, các vai diễn cô đãđóng đều rất ngây thơ trong sáng chứ chưa từng thử sức ở những vai diễn là lần đầu tiên cô diễn vai kiểu ảnh là Diệp Tuệ mặc váy đỏ, tóc đen, môi mỏng, làn da trắng như đẹp hơn người, không một chút tỳ vết, cái gì gọi là đẹp mà không thô tục, diễm lệ mà không phù phiếm, Diệp Tuệ đã hoàn toàn chứng minh được điều họ đều đã quên mất tạo hình của Thường Huỳnh rồi, thật sự là quá nhạt nhòa,không có chút ấn tượng nào qua một tấm ảnh mà Thường Huỳnh đã bị “Tiểu Thường Huỳnh” Diệp Tuệ cướp mất danh Tuệ từ trước đến nay đều chỉ làm nền cho Thường Huỳnh, sự tồn tại của cô, hành vi của cô, dường như đều chỉ làm nổi bật hơn cho hình tượng hoàn hảo của Thường nhưng bây giờ không ít người đã tỏ ra ngờ vực, liệu Thường Huỳnh có thật sự phù hợp với vai diễn mỹ nhân đệ nhất thiên hạ hay không?
Tác giả Bệ Hạ Bất Thượng Triều Thể loại Ngôn tình, xuyên không, linh dị, sủng Tình trạng Đã Hoàn Số chương 142 chương + 4 chương ngoại truyện Nhân vật chính Diệp Tuệ × Thẩm Thuật Người review Vong Xuyên Bỉ Ngạn Bạn sợ ma không? Bạn tin trên đời này có ma không? Và bạn có nghĩ đến chưa, nghĩ đến việc một ngày nào đó trên đường đời tấp nập bạn vô tình gặp mặt rồi lướt qua một, à không lướt qua nhiều con ma? Lúc đó cảm giác sẽ như thế nào ấy nhỉ.. Chắc sẽ chill lắm ha. Hì hì, mình đùa thôi, đừng vội chửi mình, mình trước giờ chưa từng gặp ma, mình cũng chưa từng thấy ma và mình cũng không bao giờ có nhu cầu nhìn thấy hay gặp gỡ những linh hồn vất vưởng đó. Nói thật đấy, sao? Không tin à? Mình thề luôn ấy. Tuy rằng có rất nhiều người đã tiếp xúc nhận xét rằng mình là một người lạnh lùng, đối với người xa lạ thường bày ra vẻ mặt thờ ơ luôn duy trì khoảng cách, thế nhưng thật sự thì mình là một cô gái cực kỳ cực kỳ nhát gan, luôn lo lắng sợ sệt nhiều điều. Vậy nên nếu thật sự có một ngày như trên xảy ra thì trước khi nhìn rõ "dung nhan" thứ đó, chắc có lẽ mình đây đã chết lâm sàng trước đó rồi. Phải chăng các bạn đang nghĩ vì sao mình lại đề cập đến vấn đề này phải không nào, mình không phải là nói cho vui đâu, cái gì cũng có lí do của nó cả. Hôm nay sở vĩ mình nói đến chuyện này cũng bởi vì nữ chính trong bộ truyện "Tôi Có Mắt Âm Dương" mình sắp sửa review với các bạn cũng gơi vào trường hợp tương tự như thế. "Tôi Có Mắt Âm Dương" là một bộ truyện ngôn tình có yếu tố linh dị, nội dung chính chủ yếu xoay quanh cuộc đời, tình yêu và sự nghiệp của chị chính Diệp Tuệ sau khi xuyên qua. Vào một ngày đẹp trời chẳng có nắng cũng chẳng có mây câu này mình viết khùng điên thôi đừng ai để ý, không biết là do vô tình hay là xui xẻo mà chị nữ chính Diệp Tuệ của chúng ta lại bị xuyên đến thế giới của một bộ truyện có tên là "Tổng Tài Hàng Tỉ Sủng Ái", một bộ truyện mà cô nàng đã đọc trước khi xuyên qua. Sẽ không còn gì để nói nếu Diệp Tuệ cũng như phần lớn các nữ chính xuyên không khác, sau khi xuyên qua một phát xuyên vào cơ thể của nữ chính nguyên tác có hào quang vạn trượng, có dàn hậu cung hùng hậu và còn được thiên đạo ưu ái, muốn gió được gió muốn mưa có mưa. Đằng này có lẽ vì lúc xuyên quên chưa coi ngày, hoặc cũng có lẽ là do bản thân chị hơi "xu", lúc xuyên qua ấy vậy mà lại xuyên thẳng vào vai nữ phụ kiêu ngạo. Mà kiêu ngạo thôi thì mắt nhắm mắt mở cũng có thể cố chấp nhận được, thế nhưng vừa kiêu ngạo vừa ngu ngốc vừa độc ác nữa thế mới đau. Cũng giống như cốt truyện của vài ba bộ "tổng tài" khác, theo nguyên tác nữ phụ độc ác bởi vì gương mặt có vài phần tương tự như "nữ chính" nên khi "nữ chính" rời khỏi thì nữ phụ đã bị "nam chính" xem như thế thân. Thế nhưng theo định lý trước giờ thì hàng thật lúc nào cũng có giá trị và được chào đón hơn so với hàng giả, và vậy là khi hàng "real" nữ chính trở về thì hàng "fake" như nữ phụ ác độc liền bị "nam chính" vứt bỏ không một điểm tiếc thương. Tuy nhiên có lẽ vì yêu "nam chính" thật lòng, thế là sau nhiều lần níu kéo không kết quả, nữ phụ ác độc đã quyết định gả cho chú ba của hắn - Thẩm Thuật, một kẻ nhu nhược bị đoạt quyền thừa kế, không có tương lai, chỉ sống nhờ vào sự chu cấp của gia tộc. Thời điểm chị 9 Diệp Tuệ xuyên vào thì đó cũng là lúc nguyên chủ và ông chồng "hờ" nhà cô chuẩn bị ly hôn. Đồng thời khi ấy Diệp Tuệ cũng phát hiện việc mình được ông trời "ưu ái" tặng kèm theo "âm dương nhãn", một đôi mắt có thể nhìn thấy các hồn ma. Lá gan của Diệp Tuệ vốn không phải là loại to lớn gì, cô sợ ma nhưng vì tác dụng của "âm dương nhãn" nên thường xuyên đụng phải ma, đương nhiên Diệp Tuệ sau đó không chịu được sự quấy rối của những hồn ma có dáng vẻ đáng sợ đó. Thế nhưng trong cái rủi lại có cái may, qua nhiều lần tiếp xúc, Diệp Tuệ phát hiện ra bản thân nếu không muốn nhìn thấy ma thì vẫn còn một cách. Cách đó chính là khiến những hồn ma sợ hãi tự động biến mất, không còn xuất hiện trong tầm mắt của cô. Diệp Tuệ liếc nhìn những hồn ma đang bay vèo vèo xung quanh mình nhưng nhưng lại không dám đến gần Thẩm Thuật, trong lòng liền âm thầm đưa một quyết định. Không ly hôn! Có chết cô cũng không ly hôn! Từ đó, cô nàng Diệp Tuệ đã hạ quyết tâm dù có như thế nào cô cũng phải bám chặt "bình dương khí di động" này, để bản thân không phải bị ma dọa đến phát khiếp nữa. Và thế là dưới sự đu bám của Diệp Tuệ, cũng như sự bảo hộ của Thẩm Thuật, dần dần hai vợ chồng trên danh đã có tình cảm thật sự với nhau.. Tất nhiên bộ truyện không chỉ có bấy nhiêu, còn có phần chị chính Diệp Tuệ giúp đỡ mấy con ma và những màng đấu đá trong giới showbiz nữa nhưng nội dung chủ chốt của bộ truyện thì chỉ có nhiêu đó thôi, Spoil nội dung nhiều quá sẽ mất hay nên hôm nay dừng ở đây thôi nhé. Ai thắc mắc hay tò mò thì xin mời lập tức xem truyện liền nha. Được rồi! Và sao đây là một ít nhận xét và cảm nhận của cá nhân mình về bộ truyện Truyện thuộc thể loại ngôn tình, xuyên không, showbiz thật ra mình đọc cũng đã nhiều rồi. Nếu so với vài bộ như "Xuyên Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính", "Fan Vợ - Bạn Đã Biết Chưa?" "Ảnh Hậu Đối Mặt Hàng Ngày" mà mình đã đọc thì truyện "Tôi Có Mắt Âm Dương" này theo mình cảm nhận thì chỉ dừng lại ở mức ổn, không phải dở nhưng cũng không phải là quá hay, quá ấn tượng. Đầu tiên chúng ta hãy nói về điểm cộng của truyện. Điểm cộng nhiều lắm mình chỉ liệt kê vài ý chính thôi nha 1 Bộ truyện xuyên không có nội dung lạ, ngôn từ ngắn gọn xúc tích, diễn biến hấp dẫn, dẫn dắt lôi cuốn, tình tiết hay gây cấn. 2 Truyện viết về sau ngày càng tiến bộ, chắc tay. 3 Yếu Tố linh dị trong truyện phải nói là rất rất hay và rất mới mẻ, hài và không quá ghê rợn, mình rất thích những yếu tố linh dị này luôn. 4 Xuyên suốt bộ truyện tại một vài thời điểm còn xen kẽ những mẫu truyện ngắn, thông qua đó truyền tải đến người đọc những những bài học hay, những ý nghĩ nhân văn, sâu sắc. 5 Truyện có nhiều cảnh hài hước làm bạn nhiều khi phải cười lăn cười bò, cũng không quá ngọt sủng, sẽ không khiến người đọc phát ngấy. 6 Hình tượng của nam lẫn nữ chính đều được tác giả xây dựng gần gũi với thế giới hiện thực, rất chân thực rất đáng yêu nhưng lại không bình thường, tính cách của cả hai sẽ không làm mọi người thất vọng. 7 Phản ứng hóa học giữa Diệp Tuệ và anh chồng tỷ phú bí mật Thẩm Thuật cũng cực kỳ dễ thương và trong sáng. Con đường đi đến tình yêu của hai người họ tuy không đơn giản nhưng lại rất ngọt ngào. Vì đối phương họ có thể làm bất cứ điều gì, minh chứng chính là Diệp Tuệ đã sẵn sàng hi sinh tính mạng của mình để giúp Thẩm Thuật vượt qua kiếp nạn. Còn về phần Thẩm Thuật thì anh cũng không tiếc chia sẻ một nửa tuổi thọ của mình để đổi lại mạng sống cho cô. Tình yêu của họ dành cho nhau quả thật rất đáng ngưỡng mộ, làm cho trời phật sau đó cũng phải rũ lòng. Có điểm cộng thì ắt phải có điểm trừ, sau đây mình xin liệt kê ra vài điểm mà mình chưa "ưng" ở truyện. 1 Anh chính Thẩm Thuật quá dễ dàng trao trái tim của mình cho chị chính Diệp Tuệ mà không có bất kỳ chi tiết miêu tả nghi ngờ nào. Trong truyện Thẩm Thuật là tổng tài bí ẩn của một công ty lớn mà hầu như ai gặp cũng phải nể mặt vài phần. Người từ hai bàn tay trắng một mình gây dựng được cơ ngơi như thế thì chắc chắn đầu óc cũng không phải là dạng tầm thường. Trên thương trường anh hô mưa gọi gió, vậy mà một người có mưu có trí như Thẩm Thuật khi nhận thấy cô "vợ hờ" nhà mình đột nhiên thay đổi cái đùng, từ chỗ hôm qua còn chán ghét chưa gì hôm nay đã lật mặt quay qua bám dính lấy mình không buông, sự thay đổi lớn như vậy anh lại không nghi ngờ mà thay vào đó lại từ từ tiếp nhận và yêu nữ chính.. mình cảm thấy có chút gì đó sai sai, chưa thể thuyết phục được mình. 2 Còn nhiều chi tiết trong truyện tác giả giải thích chưa hợp lý, thậm chí là không thèm giải thích luôn. Dẫn chứng thứ nhất chính là lí do mà Diệp Tuệ xuyên đến. Do cô bị tai nạn? Do cô bị mắc bệnh nan y không thể trụ nổi? Hay phải chăng chỉ là do cô nhắm mắt ngủ một lát rồi khi mở mắt ra đã xuyên qua? Theo kinh nghiệm cày truyện ngôn tình mấy năm nay của mình thì xuyên qua như vậy thường là chỉ có hai khả năng thôi. Một là song xuyên, tức là tại thời điểm xuyên không đó, linh hồn nữ phụ độc ác trong nguyên tác sẽ xuyên đến cơ thể ngoài hiện thực của Diệp Tuệ, đồng thời lúc đó linh hồn Diệp Tuệ cũng xuyên đến cơ thể nữ phụ, hai người sẽ trao đổi thân xác cho nhau. Hai là thân thể của cả hai cùng chết, thân xác nữ phụ còn nhưng linh hồn biến mất, thân xác Diệp Tuệ bị phá hủy nhưng linh hồn vẫn còn, thì lúc đấy bằng một cơ duyên nào đó linh hồn của Diệp Tuệ mới xuyên vào thân xác của nữ phụ và sống thay cho nữ phụ. Không biết có phải do mắt mình bị quáng gà nên đọc bỏ chữ hay không chứ từ đầu đến cuối mình vẫn chưa biết được lý do Diệp Tuệ xuyên không là gì luôn, nên vấn đề này mình còn thắc mắc lắm, thật đấy. Dẫn chứng thứ hai Diệp Tuệ có "âm dương nhãn" và dưới tác dụng của nó Diệp Tuệ mới nhìn thấy ma trước khi xuyên qua không có nên không nhìn thấy, thế nhưng đôi lúc truyện lại có tình tiếc nhân vật phụ có thể giao tiếp với ma. Cụ thể là ở đoạn thiên sư "dỏm" có thể giao tiếp được với "mẹ ma" hay là đoạn tác giả để cho một người bình thường như Thẩm Thuật nghe thấy tiếng ma, mặc dù mình không nhớ là ở chương nào và cũng không biết tác giả viết như vậy liệu có dụng ý gì hay không, nhưng những chi tiết này đúng là có chút hơi vô lý. 3 Ngoại hình của Diệp Tuệ và Thẩm Thuật được buff lên trời. Dạng như ở đâu có anh chị ở đó là những người khác chỉ có thể làm nền, anh chị đẹp nhất, đẹp nhất chỉ có thể là anh chị. 4 Truyện cho nam nữ chính có bàn tay vàng quá gắt. Nam chính Thẩm Thuật thì là chủ công ty giải trí lớn nhất nhì nước, nữ chính Diệp Tuệ thì có diễn xuất xuất thần có thể áp đảo quần hùng.. * * *Lố, quá lố luôn.. Đầu tiên mình nói về Thẩm Thuật trước nhé. Trong truyện thì Thẩm Thuật là người bị đoạt quyền thừa kế, sau đó mới giấu mọi người trong nhà mở công ty riêng chuyện này cũng bình thường thôi, trong thế giới của chúng ta cũng có vô số những trường hợp na ná như vậy mà. Thế nhưng cái mình muốn nói ở đây chính là anh mở công ty riêng, mà cái công ty riêng mà anh mở đó chỉ trong một thời gian ngắn theo mình tính thì công ty của anh chắc chưa được 20 - 25 năm gì đâu, tầm mười mười mấy năm là cùng đã vượt mặt được nhiều công ty lớn tồn tại mấy chục năm để leo lên vị trí dẫn đầu.. Ok, cứ cho rằng nam chính là thiên tài kinh doanh đi, nhưng miêu tả anh như vậy có phải là hơi lố rồi không? Xin hỏi anh bao nhiêu tuổi? Xin hỏi công ty riêng của anh mới hoạt động được bao nhiêu năm? Nếu dễ dàng trở thành công ty đứng đầu như vậy thì xin hỏi mấy công ty bị anh vượt mặt trước đó là hữu danh vô thực, không biết làm ăn à? Thương trường chính là chiến trường, chuyện làm ăn là cả một quá trình, núi cao còn có núi cao hơn, dù cho có tiền thì cũng không thể nào có chuyện đơn giản như vậy được. Ấy vậy mà khi Diệp Tuệ xuyên qua anh đã là tổng tài với tài sản chục trăm tỷ trong tay. Lại còn "Hoa Thụy định giá gấp mười lần Thẩm thị" nữa chứ, Hoa Thị người ta làm ăn bao nhiêu năm, danh tiếng cũng đã vang xa trong giới, công ty to lớn như vậy thử hỏi giá trị bao nhiêu, đằng này lại gấp tận 10 lần.. Hổng muốn nói đâu, nhưng buff thật sự quá tay ời. Tiếp đến là nói về Diệp Tuệ. Trước khi xuyên vào thì Diệp Tuệ chỉ là một diễn viên trẻ bình thường, thế mà xuyên một cái, khả năng diễn xuất lại tốt đến mức có thể áp chế những ngôi sao tên tuổi trong nguyên tác Vd như Thường Huỳnh, Trang Cẩn, Bùi Ninh, mặc dù không thấy chỗ miêu tả là chị nhà có tập diễn. Rồi thì Thẩm Tu, Thường Huỳnh "nam nữ chính" nguyên tác người ta trước đó được miêu tả là nổi tiếng hơi nữ phụ rất nhiều, ấy vậy mà chỉ cần một khoảng thời gian Diệp Tuệ có thể đuổi kịp và vượt mặt hai người họ về số lượng fl trên tài khoản cá nhân chỉ bằng những chuyện hết sức là đơn giản.. Ừm, và còn cả Bùi Ninh nữa, Bùi Ninh được miêu tả là diễn viên quốc tế, chị ta có cả giải thưởng hẳn hoi, nhưng khi gặp phải Diệp Tuệ thì khả năng diễn xuất cũng phải tắt nắng, rồi làm nền cho Diệp Tuệ.. Đỉnh hơn nữa là quả buff quá đà cho Diệp Tuệ có quả phim doanh thu 10 tỉ với cái ảnh hậu gì gì đó nữa.. Hazza, Biết là đọc truyện thì không nên đòi hỏi sự logic nhưng mà "nâng" nhân vật chính kiểu này thì có hơi thách thức trí tuệ của một đọc giả như mình à nha. 5 Dường như tác giả không đầu tư quá nhiều chất xám vào nội dung truyện, tuy rằng lấy bối cảnh giải trí nhưng góc nhìn lại không đa dạng, đồng thời luôn nghĩ cách tẩy trắng và nâng tầm nữ chính. Nhìn chung, nếu ai muốn tìm một bộ truyện đọc để giải trí để giải tỏa căng thẳng thì "Tôi Có Mắt Âm Dương" chính là một trong những sự lựa chọn thích hợp nhất. Còn nếu ai muốn tìm một bộ truyện logic chân thực thì theo mình nghĩ cần nên cân nhắc trước khi đọc nha. tất nhiên đây cũng chỉ là suy nghĩ của cá nhân mình thôi, nghe hoặc không nghe đều tùy vào mỗi người, mình không áp đặt Và cuối cùng là phần đánh giá Đừng thấy mình chê nhiều mà nghĩ bộ truyện này tệ rồi bỏ qua, không ha, mình chê là bởi vì mình muốn review một cách chân thực để mọi người dễ hiểu hơn thôi, thực tế thì truyện cũng ok lắm nha. Đối với một đứa kén truyện như mình thì đây là một bộ truyện khá ổn, xứng đáng 8/10 của thang điểm đánh giá. Cảm ơn vì đã xem review của mình. Hẹn gặp lại vào lần review sau, tạm biệt. Chỉnh sửa cuối 15 Tháng bảy 2022 linh dị ngôn tình review review truyện showbiz sủng xuyên không
Edit Ngân NhiLuxury Garden Khu vườn thượng hạng là một thương hiệu hoa cao cấp với những ý tưởng sáng tạo đặc biệt, thứ bọn họ bán được không chỉ là hoa tươi, mà còn kèm theo đó là những câu chuyện xưa khiến cho người ta phải suy tươi do Luxury Garden cung cấp có giá không hề rẻ, nhưng mỗi sản phẩm được bán ra đều được mọi người săn lùng ráo nay, Luxury Garden đăng Weibo với nội dung “Các bạn thử đoán xem ai sẽ trở thành người đại diện của Luxury Garden?”Bọn họ không trực tiếp công bố người đại diện mà chỉ đăng hai tấm hình, một hình chụp với tư thế nghiêng đầu, hoa tươi che mất đôi mắt và đôi môi của cô gái, chỉ để lộ cái mũi cao thứ hai là cô gái nằm trong biển hoa, một cánh tay cô đặt lên che mắt, một bông hoa tươi che đi cái mũi của cô, chỉ để lộ đôi môi nhỏ sáng của hai bức ảnh đều hơi mờ, nhìn không rõ người trong ảnh là ai, đã thế lại còn có hoa che đi nên càng khó đoán ảnh vừa được đăng lên đã khiến dân mạng xôn xao bàn luận.“Tôi cực thích mua hoa ở Luxury Garden, tò mò quá, không biết ai là người đại diện nhỉ? Hai tấm ảnh này có phải chụp cùng một người không thế?”“Tôi lại cảm thấy hai tấm hình là chụp hai người khác nhau cơ, nói không chừng sẽ có hai người đại diện đấy.”“Giỏi thật, mặt bị che hết cả rồi mà vẫn nhìn ra là hai người sao? Bái phục bái phục!”“một nhãn hàng sao có thể có hai người đại diện được chứ? Tôi đảm bảo cả hai tấm ảnh đều cùng một người thôi, nhưng mà giấu ghê quá, chẳng nhìn ra chút manh mối nào.”Mọi người một mực suy đoán xem ai là người đại diện? Liệu là một hay hai người? Còn Luxury Garden vẫn chỉ giữ im đến khi tin tức này đủ hot, nhãn hàng mới chính thức công thật là có đến hai người đại diện, một là Diệp Tuệ, người còn lại là Bùi tin này được công bố, dân mạng lại bùng nổ, chuyện nhãn hàng có hai người đại diện thì không có gì lạ, nhưng nếu một người là Bùi Ninh, một người là Diệp Tuệ thì đúng là thú vị sao thì Bùi Ninh và Diệp Tuệ cũng có chút vướng mắc, hai người đã từng đọ sức với nhau cả ở trên thảm đỏ lẫn khả năng diễn xuất, bây giờ lại còn cùng trở thành người đại diện cho một nhãn hiệu cao đáng nhắc tới chính là, Bùi Ninh lần nào cũng thua Diệp cũ còn chưa trả được thì thù mới đã đến, lần này mà hai cô gái không đấu đá nhau một trận ra hồn thì thật có lỗi với lưu lượng của của Bùi Ninh và fan của Diệp Tuệ cũng chẳng ưa gì nhau, dưới bình luận chỉ thấy fan của hai nhà cãi qua cãi lại, mới mấy phút đồng hồ mà đã lên tới mấy chục ngàn bình luận.“Tuệ Tuệ lại tiếp tục pk với Bùi Ninh, mà Tuệ Tuệ đã thắng nhiều lần quá rồi, chúng tôi chẳng việc quái gì phải sợ hết.”“Bùi Ninh đã từng quay quảng cáo cho rất nhiều thương hiệu lớn nhé, Diệp Tuệ thì sao? đã từng quay cái gì rồi? Thắng được mới là lạ đấy.”“Diệp Tuệ chỉ cần dựa vào gương mặt là cũng đủ thắng được Bùi Ninh rồi nhé, biểu hiện của cô ấy cũng cực tốt, mỗi góc máy đều không thể chê được điểm nào, có cần tôi đăng mấy tấm hình xấu xí của Bùi Ninh lên cho mấy người rửa mắt không?”“Diệp Tuệ đẹp? Diệp Tuệ biểu hiện tốt? Bà mày nhổ vào nhé, Bùi Ninh chỉ cần dùng một ngón út thôi cũng đủ để nghiền nát Diệp Tuệ không còn một vụn xương rồi!”Có thể nói là, từ sau khi Luxury Garden công bố hai người đại diện, trên mạng đã nổi lên một cuộc chiến gió tanh mưa cả mọi người đều mong chờ được xem quảng cáo của hai người, Diệp Tuệ và Bùi Ninh là người đại diện do nhãn hàng chỉ định, việc quay quảng cáo, trang điểm thế nào, nội dung hình thức ra sao cũng sẽ do phía nhãn hàng chịu trách nhiệm lên ý giờ Diệp Tuệ và Bùi Ninh coi như đang đứng ngang hàng với nhau, đến lúc đó để xem người nào phù hợp với hình ảnh của nhãn hàng hơn, mọi người ai cũng mỏi mắt mong gửi xe của Hoa lý nhắc nhở Bùi Ninh, mấy ngày nữa cô ta sẽ quay quảng cáo cho Luxury Garden, nhất định phải chuẩn bị thật tốt. Bùi Ninh vừa nghe vừa thờ ơ đáp vì trong đầu cô ta chỉ một mực nghĩ rằng, Luxury Garden sao lại muốn cô ta và Diệp Tuệ cùng làm người đại diện cho bọn họ?Kể từ khi biết chuyện này, Bùi Ninh tức đến run người, sao Diệp Tuệ có thể trở thành người đại diện được? cô ta là ngôi sao quốc tế, còn Diệp Tuệ ở trên thị trường quốc tế còn chẳng hé ra được một cái bắt đầu từ khi nào mà Diệp Tuệ lại bắt đầu chạy ngang hàng với cô ta rồi?Từ lần ở thảm đỏ, rồi đến trận so tài diễn xuất, cô ta đều bị Diệp Tuệ đánh bại, nếu lần này việc quay quảng cáo cũng không bằng Diệp Tuệ thì cô ta làm gì còn đất dung thân trong cái giới này nữa?Bùi Ninh xong việc đi về vẫn ngồi trong xe, chỉ nghĩ mãi về chuyện này, mãi vẫn không khởi động xe rời đi được, càng nghĩ càng thấy tức điên lúc lâu sau, Bùi Ninh hít sâu một hơi, cố gắng kìm xuống lửa giận, chuẩn bị rời khỏi Hoa này, phía sau Bùi Ninh có một chiếc xe chạy nhanh tới, lướt qua xe cô ta rồi dừng lại cách đó không Ninh lơ đãng liếc nhìn cái xe kia một cái, rồi nhanh chóng cố định tầm mắt ở đó luôn, vẻ mặt trở nên phức ta nhớ rất rõ, đó là xe của Thẩm trước cô ta vẫn luôn muốn dựa dẫm vào Thẩm tổng, nhưng lúc cô ta quyến rũ Thẩm tổng thì Thẩm tổng lại làm ngơ như không nhìn thấy cô ta, trong mắt không hề có cô dù Thẩm tổng rất đẹp trai, địa vị lại lớn mạnh, nhưng cô ta vẫn bị sự lạnh lùng vô tình của Thẩm tổng làm tổn thương, không dám tiếp tục tới tìm Thẩm tổng Ninh yên lặng quan sát Thẩm tổng, anh xuống xe trước, sau đó đi vòng sang phía bên kia mở cửa xe đôi chân thon dài đặt xuống mặt đất, một người phụ nữ đội mũ kín bước xuống xe, Thẩm tổng nói chuyện với người ấy mấy câu rồi mới đóng cửa xe màn này lọt vào tầm mắt Bùi Ninh rất rõ ràng, cô ta cực kỳ khiếp sợ, Thẩm tổng thế mà lại đi cùng một người phụ nữ!Người đó là ai?Chưa từng có một tin đồn nào nói là Thẩm tổng có bạn gái, xem ra bạn gái của Thẩm tổng được anh bảo vệ rất dáng vẻ của anh thì có thể thấy là anh rất quan tâm chăm lo cho bạn gái dù Bùi Ninh bị Thẩm tổng từ chối, nhưng cô ta là người cực kỳ quan trọng thắng thua. rõ ràng Thẩm tổng chẳng hề có một chút dao động với sự quyến rũ của cô ta cơ mà, thật sự nghĩ mãi không ra, một người đàn ông không ham mê nữ sắc như vậy rốt cuộc sẽ thích kiểu phụ nữ như thế nào?Bùi Ninh không cam lòng, so với người phụ nữ kia thì cô ta thua kém ở điểm nào chứ? cô ta nhất định phải biết được người phụ nữ ấy là ai?Bùi Ninh nhìn thật kĩ người phụ nữ đứng bên cạnh Thẩm Thuật, cô ấy đội mũ, kéo vành mũ xuống rất thấp, ngũ quan bị che đi hơn dù vậy Bùi Ninh vẫn có thể nhìn ra được là làn da cô ấy rất đẹp, mịn màng trắng Ninh ghen tỵ cúi đầu nhìn da mình, bình thường làn da cô ta vẫn được mọi người khen ngợi nhiều, nhưng nếu đem ra so sánh với người phụ nữ kia thì da cô ta vẫn tối màu hơn một lạ hơn chính là, mặc dù Bùi Ninh không thấy rõ mặt người kia, nhưng cô ta lại cảm thấy người phụ nữ này nhìn rất hẳn là cô ta cũng biết người đó rồi. cô ấy là minh tinh sao? Hay là nhân viên của mình? Bùi Ninh cẩn thận suy nghĩ, nhưng vẫn không nhớ ra nổi rốt cuộc đó là thấy Thẩm Thuật và người phụ nữ kia sắp đi xa rồi, Bùi Ninh mới nhận ra cảm giác quen thuộc ấy từ đâu mà đến, bây giờ cô ta phải tự mình nhìn xem rốt cuộc thì người phụ nữ kia là tránh cho Thẩm tổng phát hiện ra, Bùi Ninh khó có lúc nhẫn nại như thế này, cô ta ngồi trong xe rất lâu, chờ bọn họ đi cách mình một đoạn rồi thì mới xuống xe bám Ninh đi theo sau Thẩm Thuật và Diệp Tuệ, hai người không phát hiện ra, anh và cô đi tới trước thang máy Ninh không dám lại gần quá, chỉ dám đứng ở sau bức tường, tiếp tục yên lặng quan sát, cô ta trông thấy người phụ nữ bên cạnh Thẩm tổng bỗng nhiên dừng phụ nữ liếc nhìn cà vạt của Thẩm tổng một cái, hình như không hài lòng lắm, cô ấy xoay người mặt đối mặt với Thẩm tổng, sau đó giơ tay lên nhẹ nhàng sửa sang lại cà vạt cho Thẩm tổng thì đưa tay ra kéo thấp vành mũ cô gái xuống, hai người nhìn nhau cười rồi đi vào thang khi bọn họ đi rồi, Bùi Ninh hoàn toàn ngây người, khiếp sợ đứng yên tại chỗ, tuy chỉ có mấy giây nhưng cô ta đã kịp nhìn rõ mặt của người phụ nữ phụ nữ của Thẩm tổng, thế mà lại là Diệp Tuệ!Bùi Ninh chắc chắn mình không nhìn nhầm, vì Diệp Tuệ rất đẹp, nhất là đôi mắt, mặc dù đã bị cái mũ che đi nhiều, nhưng nhìn vẫn rất thần Ninh nắm chặt tay lại thành nắm đấm, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, cô ta không thể tin được, tại sao lại là Diệp Tuệ? Thẩm tổng sao lại thích Diệp Tuệ được?Chả trách mà cô ta cứ thấy người phụ nữ kia nhìn quen, chả trách mà nhìn từ phía sau thôi cô ta đã cảm thấy người phụ nữ kia rất đẹp, thế mà lại đúng là Diệp Tuệ, người cô ta ghét nhất!Liên tiếp những nghi vấn hiện lên trong đầu Bùi Ninh, mặc dù cô ta vẫn muốn phủ nhận, nhưng hình ảnh vừa rồi đã quá rõ vậy cô ta vẫn không muốn tin chuyện này là thật, Diệp Tuệ làm sao có thể là bạn gái của tổng giám đốc Hoa Thụy được?không tin, cô ta nhất định phải xác nhận lại một lần nữa mới được!Bùi Ninh lập tức đi vào thang máy khác, nhanh chóng bấm chọn tầng cao nhất, cô ta nhìn chằm chằm vào số hiển thị, miệng lẩm bẩm nhanh lên nào nhanh lên nào…cô ta sợ nếu chậm một bước thì sẽ không theo kịp hai người cùng cũng lên đến tầng cao nhất, cửa thang máy mở ra, Bùi Ninh lao ngay ra ngoài, nhìn xung quanh một lượt, trông thấy bóng dáng của Thẩm tổng và Diệp ta càng nhìn kĩ càng cảm thấy bóng lưng này chính là Diệp Tuệ, liền nhấc chân chuẩn bị đuổi lúc này thì sau lưng cô ta bỗng vang lên một giọng nói “Bùi Ninh, cô ở đây làm gì?”Bùi Ninh dừng bước, quay sang nhìn, người gọi cô ta là Vương Xuyên, Bùi Ninh hít sâu một hơi, nói “Tôi tìm Thẩm tổng có chút việc.”Vương Xuyên nhìn Bùi Ninh rồi lại nhìn Thẩm Thuật và Diệp Tuệ ở phía xa, trong lòng anh đã đoán ra được tâm tư của cô ta rồi, anh nói “Thẩm tổng sẽ không gặp cô đâu.”Bùi Ninh lại nhìn về phía Thẩm Thuật, hai người họ đã đi mất rồi, cô ta chắc chắn không đuổi kịp. Bùi Ninh cực kỳ tức giận, cô ta nhìn Vương Xuyên, nói “Thẩm tổng với Diệp Tuệ có phải…”Vương Xuyên sửng sốt, sau đó nghiêm mặt nói “Bùi Ninh, chuyện của Thẩm tổng cô cũng dám xen vào ư?”anh cảnh cáo “cô đừng quên, cô chỉ là một nghệ sỹ của Hoa Thụy thôi, tất cả tài nguyên của cô đều do Hoa Thụy mang đến cho.”Bùi Ninh không nói gì, nhưng cô ta biết những gì Vương Xuyên nói đều đúng Xuyên nói một câu cuối cùng “Nếu cô dám tiết lộ ra bên ngoài những chuyện không nên nói, thì cô nên biết hậu quả sẽ là gì.”Ngụ ý là, nếu Bùi Ninh nói cho người ngoài biết Diệp Tuệ là bà chủ của Hoa Thụy thì Hoa Thụy sẽ không cho cô ta thêm bất cứ một tài nguyên nào Thụy có thể đưa một nghệ sỹ lên đến đỉnh cao, nhưng cũng có thể đẩy một nghệ sỹ xuống hố sâu thăm Ninh tự biết nặng nhẹ, cô ta cắn răng nói “Tôi biết rồi.”cô ta đi vào thang máy, cô ta biết, cho dù mình có xác nhận bao nhiêu lần đi chăng nữa thì người phụ nữ bên cạnh Thẩm tổng vẫn là Diệp Tuệ cảnh cáo của Vương Xuyên dường như vẫn còn văng vẳng bên tai cô, cô ta chỉ là một diễn viên, còn Diệp Tuệ là bà chủ Hoa Thụy, trong lòng cô ta có khó chịu thế nào thì cô ta cũng không dám động tới Diệp đông là mùa của quả cherry, Diệp Tuệ mua tận mấy thùng cherry về nhà để ở góc phòng tối, Thẩm Thuật và Diệp Tuệ kết thúc công việc về nhà, hai người ngồi trên salon vừa xem TV vừa ăn Thuật chẳng có chút hứng thú nào với cái TV cả, nhưng anh thích được ở cùng Diệp Tuệ ngồi trên salon ăn hết quả cherry này đến quả cherry khác, bầu không khí đang rất ôn hòa, cho đến khi phim chiếu đến cảnh hôn, nam nữ chính hôn nhau rất mãnh khách trở nên yên tĩnh trong nháy mắt, động tác của cả hai cũng ngừng Diệp Tuệ quay đầu nhìn Thẩm Thuật thì thấy anh cũng đang nhìn cô, cô cầm lấy một quả cherry bỏ vào miệng anh, ngoắc tay với anh nói “anh lại đây.”Thẩm Thuật giật mình, quả cherry vẫn còn ở trong miệng chưa cắn đổ người tiến lại gần Diệp Tuệ, cô chậm rãi chu môi ra, nghịch ngợm muốn cắn một miếng cherry của tác của cô không được thuần thục cho lắm, nhào tới kiểu gì mà cherry thì không cắn được, người thì lảo đảo tí thì ngã xuống Tuệ căng cứng người, tay không tự chủ được mà chống ra sau để giữ thăng ngờ lại nghe thấy “Bụp” một tiếng, cả bàn tay cô đè thẳng lên cái điều khiển TV, các phím bấm nhô lên đâm vào bàn tay cô, chẳng khác gì được mát xa một trận, cảm giác các huyệt trên bàn tay cũng được giãn ra Tuệ không muốn phá hỏng cảnh đẹp, cô nhíu mày nhịn đau, làm bộ bình thản nhấc tay ra chỗ khác, lén lút chống lên ghế đau quá đi lúc đó thì phím tắt của điều khiển cũng bị cô đè vào, màn hình TV biến thành màu đen, nhạc quảng cáo cũng dừng trong nháy khách bỗng chìm trong bóng tối, ngọn đèn nhỏ ở góc phòng cách đó không xa đã trở thành nguồn sáng duy Tuệ dựa người về sau, Thẩm Thuật lại hướng người về trước, quả cherry bị đè lại giữa môi hai Thuật tưởng là sẽ được hôn, nhưng mở mắt ra lại phát hiện trên môi Diệp Tuệ có một vết đỏ ngẩn người, dè dặt hỏi “anh cắn vào môi em à?”Diệp Tuệ câm nín “…”Thấy cô không nói gì, anh càng nghĩ môi của cô bị thế kia là do mình cắn, liền hoảng loạn hỏi “Em đau không? Đau chỗ nào?”Diệp Tuệ ngượng quá không nói nên lời, không phải như anh nghĩ đâu!Bị Thẩm Thuật dò hỏi một hồi, Diệp Tuệ mới bình tĩnh lại, giơ tay muốn lau vết nước quả cherry trên môi đi, nhưng chưa kịp lau thì giọt nước đã chảy xuống khóe miệng.“Thẩm Thuật.” cô nói, “Máu của em không phải màu đen mà.”Nước cherry chảy dọc xuống cằm cô, dừng lại trên cái cổ trắng nõn, để lại một hình ảnh rất thu hút thị giác, tựa như đang mời Thuật nhìn Diệp Tuệ mấy giây, yết hầu lay động trên dưới, anh rũ mắt xuống, nói ra một câu kinh thiên động địa “Để anh lau cho em nhé?”Đây là ý gì? hiện trường phạm tội lúc này không có giấy ăn, chỉ có cô và Thẩm Thuật…Diệp Tuệ miên man suy nghĩ, cô cảm thấy suy nghĩ của mình thật đen chí cô còn đang muốn làm chuyện xấu nữa được không được, Diệp Tuệ lắc đầu, vừa rồi cô mới thử muốn trêu ghẹo anh một tí thôi mà đã để lại bóng ma trong lòng rồi. sự thật chứng minh, chỉ cần cô có ý đồ làm chuyện xấu là sẽ không bao giờ có kết quả Thuật chợt nghiêng đầu ghé lại gần, môi anh nhẹ nhàng chạm vào khóe môi mới vậy thôi mà anh đã cảm thấy mình mất trí luôn rồi, tim đập rộn ràng, dường như có thể xuyên qua xương cốt mà truyền tới tai đang làm gì vậy? Hay nói cách khác là, tiếp theo anh muốn làm gì?Đầu óc Thẩm Thuật trở nên trống rỗng, trong đôi mắt chỉ còn lại hình bóng của Diệp Tuệ, ngay đến chính anh cũng không biết là mình đang nghĩ gì đã gắn vào cung rồi, không tiếp tục cũng không Thuật kéo dài nụ hôn, môi anh nhẹ nhàng xẹt qua khóe môi cô, cứ hôn nhẹ từng cái từng cái, lau sạch vết nước cherry trăng hôm nay rất đẹp, đèn trong phòng mờ mờ, không gian yên tĩnh, nơi này chỉ có hai người họ, điều kiện thuận lợi quá rồi đúng không?thật ra thì Thẩm Thuật không có suy nghĩ gì khác, anh chỉ muốn tranh thủ lúc này để phát huy khả năng một chút ngờ chỉ thế mà cũng đủ khiến cho Diệp Tuệ căng thẳng muốn bùng nổ luôn, có khi phải gọi cả xe cứu hỏa tới giúp cô dập lửa cũng tay anh khẽ vuốt ve gương mặt cô, cảm nhận được nhiệt độ nóng bừng, làn da cô trơn mịn nhẵn nhụi làm tai anh nóng rực cả như một màn dạo đầu hoàn hấp của anh dần trở nên nặng nề, anh chậm chạp hôn xuống cái cổ tuyệt đẹp của cô, nơi này cũng rất nóng, giống như có thể sưởi ấm đêm đông dài đằng tác của anh dừng lại một chút, trong buổi tối lạnh lẽo, nhiệt độ cơ thể Diệp Tuệ bỗng tăng vọt, mặt cô ửng đỏ, hơi nóng bốc sang hai tai, hơi thở có phần rối cô đặt trên salon, người cũng dán chặt vào ghế, nhưng cơ thể cứ không chịu nghe lời, ngay cả từng sợi tóc trên đầu cũng như đang thẹn nụ hôn vẫn đáp xuống không dứt, dịu dàng trước sau như Tuệ giơ tay giữ chặt vai Thẩm Thuật, lời nói không được mạch lạc, lắp bắp mãi cũng chỉ phun ra được mấy chữ “Em em em…”anh dừng lại đi! Em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng mà!
tôi có đôi mắt âm dương